T H
Ờ I - S Ự
|
ĐỨNG BẾN XE, RÌNH
HÈ, MẶC ÁO GIÁP, MANG LỰU ĐẠN.
Tại miền Nam Việt Nam trước 1975, trong
số những nhà dzăng, làm báo, kể luôn đám" ký giả ăn mày" làm nư vào năm
1974, nhưng chỉ vài tháng sau là" ăn mày thiệt" sau ngày 30 tháng 4 năm
1975, và đặc biệt là sau nầy, ký giả đi ăn mày cũng không được quyền"
hành nghề cái bang cao cấp", thì có nhà dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở là
oai phong, có tướng coi được, lại được" trang bị" thêm bộ râu kẽm, na
ná với" Cầu Cao Cầy", xứng đáng trở thành" tướng đứng bến xe", cũng có
thớ lắm.
Tuy rằng không có tên
trong danh sách Who's who ghi tên những người nổi tiếng, kẻ cả ca sĩ,
nghệ sĩ, nhưng nhà dzăng Dạ Dưới thuộc hàng" Dương Vật quan trọng",
được chính" nhà dzăng" tự biên tự diễn, nên khi đọc những tác
phẩm, nay là" tác phân" của đương sự, nếu những người không rành về"
thân thế, sự nghiệp" hay" sơ yếu lý lịch" của tác giả mà hiểu lầm và
cho là: người có nhiều hậu thuẫn, quen lớn trong" hậu trường sân khấu
chính trị miền Nam", nên" xông xáo từ Dinh Độc Lập, dinh mấy ông tướng,
tá...chui luôn dưới gầm giường, gốc nệm" nên nắm vững nhiều chuyện
thuộc loại" bí mật quét phòng" từ" hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến
trúc" nên sau nầy ra hải ngoại, viết vanh vách bịa chuyện như có thật.
Nếu không đi lính, không
phải là người từng sống ở miền Nam và nhất là giới trẻ, sau khi đọc 3
quyển" Hậu Trường Sân Khấu Chính Trị Miền Nam" thật là tai hại, nên
không cần Việt Cộng tuyên truyền, cũng mang ấn tượng: chính phủ và quân
lực VNCH là tham nhũng, thối nát, ăn hối lộ, buôn bán ma túy ( thổi
phòng vụ còi hụ Long An để chứng minh), trà trộn các tướng tham nhũng
với tướng sạch, những người vị quốc vong thân... đều là" các mè
một lứa"...những người nầy, sau khi đọc những" kiệt tác" của nhà dzăng
Dạ Dưới, cho là: miền Nam toàn là những người như vậy, từ chính quyền
đến tướng lãnh, đảng phái, đoàn thể...thì đâu có chánh nghĩa, nên thua
cũng phải rồi. Đó là thành quả vượt bực, vượt chỉ tiêu của nhà dzăng
Đặng Nham Nhở, đáng được tặng danh hiệu" lập công dâng đảng" và có khả
năng được tặng huy chương Hồ Chí Minh, như nữ tài từ Jane Fonda vậy.
Trong chuyện võ lâm Trung Hoa, phái võ lừng
danh nầy, từng được Hán tộc coi đây là tinh hoa, dù ông tổ sư là Đức Bồ
Đề Đạt Ma là người từ bên Án Độ, truyền sang từ năm 449, trải qua hàng
ngàn năm lịch sử, thì lúc vào thời mạt vận, là kể từ khi người Kim, từ
Mãn Châu, đánh chiếm Trung nguyên, thành lập nhà Thanh. Vì muốn tận
diệt mầm móng và cũng là trường đào tạo lực lượng" Phản Thanh Phục
Minh" nên vua Càn Long đã" cỡi long bào giả dạng một thường dân" cùng
với một số cận thần hướng về phương Nam; với tài trí và nhiều vàng
trong tay nên Càn Long đã dùng" ly gián kế" nhằm gây chia rẻ được 6 tay
đại cao thủ trấn phái là: Bạch Mai Lão Ni, Bát Quái Giáo Chúa, Chí
Thiện Thiền Sư ( vị nầy là chưởng môn), Bát Tý Na Tra Phùng Đạo
Đức...nhưng chỉ có 2 người trong hàng đại cao thủ nầy là Võ Vương và
Miêu Công, thì muốn an phận mà xuống núi sinh nhai.
Riêng Miêu Công làm nghề bán muối, tình cờ làm
quen với một tay phú hộ là Phương Ông, nên kết nghĩa sui gia: Miêu Công
gã con gái là Miêu cô nương cho con của Phương Ông. Đôi uyên ương nầy
sinh sống hạnh phúc, sinh ra các con là: Phương Thế Ngọc, Phương Ánh
Ngọc và Phương Mỹ Ngọc, cả ba đều được mẹ truyền dạy võ công chân
truyền từ ông ngoại nên từ nhỏ trở thành cao thủ võ lâm. Cậu Phương Thế
Ngọc mới 7 tuổi, tinh nghịch nên đã nhảy lên Đả Lôi Đài do đám Bạch Mai
Lão Ni, nhận tiền của Càn Long lập ra để khiếu khích các huynh đệ của
bà, như chuyên lập lôi đài ở Quảng Đông. Thế là cậu bé 7 tuổi phải
thượng đài ngày hôm sau theo qui luật, để đấu với Lý Hùng, đại đệ tử
của Bạch Mai Lão Ni. Miêu cô nương lo sợ, nên trước khi cho con lên
đài, lén trang bị hai thứ: Hộ tâm giáp ( là thứ áo giáp che ngực thời
xưa) và Diệp kiếm hài ( kiếm nhỏ dấu trong đôi giày). Quả nhiên nhờ hai
thứ đó mà cậu bé 7 tuổi đã hạ sát cao thủ Lý Hùng ngay trên Đã Lôi Đài
và từ đó hiềm khích gia tăng, đến khi các huynh đệ trở thành thù nghịch
nhau là vua Càn Long xua hơn 3 ngàn binh lính thiện chiến bao vây Thiếu
Lâm Tự và sau cùng thì Chưởng Môn Chí Thiện Thiền Sư đành tự sát. Có
thể nói là dưới triều đại Mãn Thanh, phái Thiếu Lâm bị coi là" cực kỳ
nguy hiểm" luôn đe dọa đến sự cai trị của người Kim, nên họ nghiên cứu
rất kỷ trong tinh thần" tri bỉ tri kỷ bách chiến bách thắng", điển hình
là Quảng Tử Lão Ni, tức là Tường Bình công chúa, ái nữ của vua Ung
Chính, bỏ công ra" điều nghiên" để thu thập tin tức, lai lịch, quá
trình hoạt động...trong quyển" Võ Thuật Tùng Thư".
Từ câu chuyện nầy, thì vai trò" áo giáp" rất
là quan trọng, nên quân lực các nước, nhất là quân đội các quốc gia,
xem mạng người quí như Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc, Việt nam Cộng Hòa...binh sĩ
các cấp đều trang bị áo giáp và nón sắt. Những người ra trận mặc áo
giáp là chuyện bình thường, tuy nhiên trong quân lực VNCH, cũng có
nhiều chiến sĩ gan dạ, khi ra trận, đương đầu trước làn tên mũi đạn mà
vẫn" đội nón board, không thèm mặc áo giáp". Trong khi đó, ở tại thủ đô
Saigon, là nơi được coi là khá an toàn, đâu có nguy hiểm như trên chiến
trường, thế mà vẫn có người" mặc áo giáp" mới là chuyện lạ, nhưng cũng
không có gì là ngạc nhiên qua bài thơ" Màu Tím Hoa Sim" của Hữu Loan có
hai câu sau đây:
" Nhưng
không chết người trai khói lửa, .
Mà chết người em nhỏ hậu phương".
Mặc áo giáp ở thủ đô Saigon, dù không đi lính, thật
đúng là:
" Trốn lính
nhưng cũng mặc áo giáp.
Tưởng là gan dạ, hóa chết nhát.
Thủ đô nào phải chiến trường đâu?
Nhân vật quan trọng, ấy có khác".
Theo như tin tức
cho hay, thì vào năm 1968, sau tết Mậu Thân, nhà dzăng Dạ Dưới Đặng
Nham Nhở, được đương sự tự giác cho là" chống Cộng lừng danh" nhưng
không ai biết, thời đó, người ta chỉ biết qua như nhà văn Chu Tử, Từ
Chung, giáo sư Nguyễn Văn Bông, Nguyễn Ngọc Huy....tuy vậy, nhà dzăng
Dạ Dưới cũng teo" bu gi" nên đến nhờ người bạn là" sáu Lèo" để được
trang bị" áo giáp, lựu đạn" và nếu đủ bộ cũng dám có thêm nón sắt.
( không biết được ông tướng Sáu Lèo trang bị cho loại lựu đạn gì như
M.K 2, M.k 3, M26, M 67...hay lựu đạn Mini...hoặc lựu đạn bằng plastic
được trang bị cho trẻ em trai dưới 12 tuổi..) .Và cũng hổng biết nhà
dzăng Đặng Nham Nhở có biết xài" Nựu đạn" không, nếu lấy nhằm lựu đạn
chỉ dùng để gài, chỉ cần rút chốt, buông thìa, chưa đếm hết con số"
101, 102, 103" là nổ ngay trên tay, thì coi như là" đền xong nợ trốn
lính".
Do đó, giữa thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan, tức là Sáu Lèo và nhà
dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở tất là có phải là" tình bạn nối khố" tắm
mưa, hay là nhà dzăng" thấy sang bắt quàng cả họ" mà vớ đại để lấy le,
đợi khi qua Mỹ, mới mò tới xin chụp ảnh lưu niệm để đăng trong sách.
Hoặc là thấy người ta là Đặng Tiểu Bình (ở bên Tàu) hay Đặng Sưng Khu
mà vớ là họ hàng, cũng đều xuất phát từ" khủng long mạch" làng Hành
Thiện, dù ác, thiện cũng lừng danh là coi như" vẻ vang dòng họ Đặng".
Tuy nhiên, nhà
dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở cũng từng" vào Dinh, ra phủ" chớ hổng phải"
vào sanh ra tử" như những chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa, do đó
rất cần" hộ tâm giáp" tức là áo giáp khi đương đầu với bao nguy hiểm,
luôn đe dọa ở các chiến trường sau đây:
-Gầm
giường, gốc nệm, khe cửa....khi nhà dzăng tài ba lổi lạc" hậu"
hành nghề rình những cảnh" cục lạp" của các ông tướng, tổng thống, giới
chức lớn trong chính phủ, quân lực VNCH, lúc họ đang cùng người khác
phái hát bài" tiếng chày trên sóc bam Bo" qua nhịp điệu" giã gạo ban
đêm" khi mà Bác Hồ đang chui vào hang Pác pó để" hội ý". Đây cũng là
nơi" cực kỳ nguy hiểm" vì chung quanh" gầm giường, gốc nệm" đang luôn
có những sư đoàn chánh qui Giang Mai, lậu, Aids... đang rình rập và
thừa cơ xâm nhập vào, nếu không có áo giáp thì không an toàn. Cho nên
nhà dzăng Đặng Nham Nhở quả xứng danh là Nhà dzăng Dạ Dưới. Vũ khí đáng
ngại là các loại" vũ khí có mang đầu đạn nguyên tử" mà các siêu cường
có sẵn trong kho, đặt trên các dàn phóng, tiềm thủy đỉnh... đó là thứ
hỏa tiển tầm gần, tầm trung bình, tầm xa, ngày nay Iran và Bắc Hàn cũng
đang tìm cách tinh chế uranium để thụ đắc; tuy nhiên nơi gầm giường,
gốc nệm, cũng có loại" vũ khí tầm nhiệt" mang" đầu đạn TINH TRÙNG" đó
là thứ" hỏa tiển tinh trùng xuyên âm đạo", mặc dù đây là loại đầu đạn"
tầm gần" nhưng cũng nổ lớn sau 9 tháng 10 ngày, khi bắn trúng vào mục
tiêu, và đặc biệt loại hỏa tiển nầy có khả năng chui vào hang Pác Pó"
nằm vùng" chờ thời gian phát nổ, do đó, thứ vũ khí nầy rất nguy hiểm,
nhất là giới phụ nữ. Chính tổng thống Bill Clinton, người từng sử dụng
loại hỏa tiển nầy, nhưng dùng không đúng cách hướng dẫn ) instrution),
nên bay ngược lại, xuýt bay chiếc ghế tổng thống sau khi bị" lá chắn
phi đạn" của nữ thơ ký tập sự Tòa Bạch Ốc là Monica Lewinsky ngăn cản
và nổ lớn trên" hậu trường sâu khấu chính trị nước Mỹ". Chính vì lý do
là hàng ngày đương đầu với bao nguy hiểm trước mắt mà nhà dzăng Dạ Dưới
rất cần phải có chiếc áo giáp để" bảo hộ công tác".
-Nhà
hàng: là chiến trường luôn sôi động với các" tư lịnh đầu bếp" tài ba
lổi lạc, kiên cường hạ thủ những đối thủ cực kỳ" chất lượng" là
các sư đoàn chánh qui gồm heo, gà, bò, dê, nai....và đánh tan luôn cả
lực lượng" du kích" rùa, rắn....và các" đặc công thủy" như cá, tôm,
cua, lươn....nơi đây là chốn" máu tanh" và" dầu sôi lửa bỏng" với bao
cảnh xẻ thịt, phanh thây, róc xương, lột da, chặt đầu, với các thứ vũ
khí hiện đại gồm dao đủ loại, búa, kiềm, nhíp, kéo....do đó, khi vào
nhà hàng dưới các nhản hiệu Tây, Tàu, Việt....thì cũng rất cần phải mặc
áo giáp, chớ vào đây là mình không mang thứ gì, ngoại trừ bóp tiền, là
coi chừng bị thảm bại.
-Vũ
trường: Cũng là chiến trường vô cùng sôi động, nếu lỡ đạp nhằm
giò mấy bà, cô hay lợi dụng" âm mư diễn biến đèn màu mà ôm ẩu" thì có
khi ăn guốc cao gót, nên vào đây cần phải mặc áo giáp.
-Nơi
công cộng như chợ, nhà thờ, chùa..cũng có rất nhiều kẻ thù, nên
cần phải mang áo giáp, phòng khi hữu sự cũng đỡ phần nào hiểm nguy.
-Tiếp
xúc với những người cần khai thác để hù, ăn tiền, thì cũng phải
mặc áo giáp phòng thân, khi đương sự nổi nóng là dám đụt phù mõ là nguy
to.
Nói tóm lại, việc nhà dzăng lừng danh, thuộc" cây cổ
thụ BONSAI trong làng văn, lành báo tiếng Việt" là Đặng Nham Nhở, rất
cần áo giáp vào thời chinh chiến, dù là kẻ" trốn lính, trốn lính, luôn
trốn lính" là chàng" trai thời lặn" từng sát cánh với một số thanh niên
cạo đầu, vào giả tu mà sau nầy trở thành" giặc thầy chùa" cùng là" đồng
minh trốn lính" thân thương cả, nên thời đó thì trở thành:" giờ nầy anh
trốn đâu?".
Do có mặc áo giáp và còn được trang bị 2 quả lựu đạn
mà nhà dzăng Dạ Dưới đã" chệt chặng đường trốn lính thật xuất sắc trong
công tác an toàn bản thân" mà không hề hấn gì, cho đến ngày nay, cũng
vượt biển tìm tự do, được định cư ở Đan Mạch, và từ đó, nhà dzăng Dạ
Dưới viết lại những kinh nghiệm" đầy đầu" về" hậu trường sân khấu chính
trị miền Nam" thật rành, giống như là người ở trong nhà, trong
dinh...thế mới là đại tài.
Đây đúng là" dương vật
quan trọng" là" cây cổ thụ Bonsai trong làng dzăng, làm béo Việt ngữ"
nên cần phải bảo vệ, không biết nhà dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở có còn
giữ" cái áo giáp ngày nào, cùng với 2 quả lựu đạn" mà" những ngày xưa
trốn lính ấy" được thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan" trân trọng trao tặng"
để phòng thân? Chớ ở hải ngoại nầy, cũng có nhiều nguy hiểm, mà
nhà dzăng la hoảng về" âm mưu diễn biến của Hội Tam Điển" có khả năng
giúp cho nhà dzăng được" tiêu diêu nơi miền Lê-Mác" nếu làm những công
tác có lợi như: vu khống, xuyên tạc chính phủ, quân lực VNCH qua 3 tác
phẩm: Hậu Trường Sân Khấu Chính Trị miền Nam", tiếp tay với" đỉnh cao
trí tuệ, bổ sung thêm cho quyển" Bộ mặt thật tướng Ngụy" của đảng và
nhà nước tung ra vào năm 1976....nếu" tiêu diêu nơi miền cực lạc" thì
coi chừng Đức Phật kêu" Nam tào Bắc Đẩu" thanh lọc, hồ sơ, sơ yếu lý
lịch, vì đương sự lợi dụng việc vạch mặt" giặc thầy chùa" mà đánh phá
luôn Đức Phật Thích Ca. Còn" về với nước Chúa" cũng chưa chắc.
Nhà dzăng Dạ Dưới Đặng
Nham Nhở đúng là người có" quan hệ hữu cơ" toàn là những nhân vật tiếng
tăm hai phía, ngoài thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan, sau 1975 có" bầu bạn"
Phạm Xuân Ẩn, cũng là cấp tướng tình báo, có thớ trong công an....nên
không biết là nhà dzăng họ Đặng có chụp tấm hình chung, lưu niệm nào
với Phạm Xuân Ẩn, có mang" quân hàm tướng công an" mà lấy le và nhân
tiện xin một bộ đồ" ĐẠI CÁN" để mặc vào khi về nước, là coi như công an
thấy phải chạy dài; tuy nhiên thời Lê Duẩn làm tổng bí thư, chứ dại dột
mà xưng là" bạn học của anh Ba" để hù công an, là coi chừng bị đánh phù
mõ, vì anh Ba Duẩn không bao giờ đi học, thì làm sao mà có bạn học cùng
lớp?. Sau khi trở về an toàn năm 2002, 2004, nhà dzăng Dạ Dưới Đặng
Nham Nhở bị" đánh văn hóa vận" qua tác phẩm:" nữ nhân ngư" và bị cướp
luôn tác quyền một cách"sáng tạo, tài tình" từ các nhà xuất bản thuộc
bộ thông tin văn hóa trong nước; nếu nhà dzăng có nói là" bầu bạn của
Phạm Xuân Ẩn" để hù là hổng ai dám rớ cả.
Là người luôn coi
mình là" dương vật quan trọng" sau khu tung ra những tác phẩm bằng
tiếng Việt, nên run lắm mà la hoảng. Tướng tá coi bặm trợn, với
bộ râu kẽm như Cẩu Cao Cầy, dù không đi lính, làm tướng tá, chỉ
huy...mà vẫn có khả năng" tham nhũng:, nên với khả năng nầy, nếy làm
lớn, cũng trở thành" hạm tham nhũng" không thua gì Văn Tiến Dũng, Lê
Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh...nhưng nhà dzăng Dạ Dưới nầy xứng đáng được
phong" quân hàm" là" tướng bến xe, uốn La-De, đúng gốc hè, tè vách
tường, núp gầm giường" khi cần phải" lấy nước trong mình".
Do gây quá nhiều" ân oán giang hồ" với giặc
thầy chùa, dù:" tuy cùng trốn lính, nhưng không chung một bầy", nên cần
phải hết sức cẩn thận, vì trong số đám giặc thầy chùa, có nhiều tay học
được phép" thần thông" như hề thượng Thích Như Ghệ, là " thủ trưởng một
hệ THỐNG NHẤT, THỐNG NHÌ.." giáo hụi" ở Úc Châu, Thích Như Ghệ là chủ
Tiệm Phật PHÁP HỌA đấy, nghe đồn là có phép cao cường, nên đệ tử nào
trốn thuế, chỉ cần đến Tiệm Phật, nhớ" Deposit" khá khá vào thùng Phước
Sương là được thầy ban cho một phép" ám ba la, na con gái vô, xô bà gia
ra" là sở thuế mờ mắt mà thoát nạn. Do đó, trong" giặc thầy chùa 2",
nhà dzăng Dạ Dưới vạch mặt cả thầy lẫn trò của Thích Như Ghệ, Thích Như
Điên ( hay là Thích Như Khùng gì đó)....thì coi chừng bị ếm bùa mà"
rụng hết râu kẽm" hay là " thúi Bác Hồ" và rụng hết râu, trở thành Đoi,
là nguy to đấy.
- NHẮN TIN VỚI NHÀ
DZĂNG DẠ DƯỚI" ĐẶNG NHAM NHỞ:
Trong vấn đề viết lách,
muốn đạt đến sự cảm thông, thuyết phục, thì người viết phải nên biết
viết theo tinh thần" thực dụng, duy lý", tức là nói có sách, mách có
chứng, lý luận vững chắc. Cho nên, sau nhiều bài viết" chất
nượng cao" của một cây cổ thụ BONSAI nhà văn, nhà báo" Đặng Nham Nhở,
thì đây chỉ là những bài viết theo như bài vọng cổ, của soạn giả Viễn
Châu, do Út Trà Ôn Ca, được sửa lại chút đỉnh cho hợp với nhà dzăng Dạ
Dưới là" TÌNH ANH BÁN CÁ" nhất là lúc chợ chiều, nên lúc ế, bất cứ ai
đi ngang, mời mua cá ươn mà từ chối là bị chửi tơi bời. Đó là cách viết
của nhà dzăng họ Đặng từ bấy lâu nay, khiến nhiều người ngại mà hổng
dám lên tiếng. Do đó, xin nhà dzăng trả lời dùm những vấn đề sau đây:
-Đăng cái Biên Nhận trả
lương của Hứa Vạng Thọ ( Tinparis.net) cho Trương Minh Hòa và Trần
Thanh, vì hai người nầy bị" chụp mũ" là viết mướn cho Hứa Vạng Thọ.
Nhưng lối viết nầy, chứng tỏ là nhà dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở rất là
thông suốt chính sách của đảng và nhà nước, trước đây cho quân lực VNCH
là" lính đánh thuê" thì này có vụ" viết mướn" ở nước ngoài.
-Ngành CTCT trong quân lực
VNCH, có số quân nhân khá đông từ bộ tổng tham mưu đến các đại đội (đại
đội phó kiêm sĩ quan CTCT), Việt Cộng ghét lắm, gọi là" Tâm Lý Chiến".
Lúc trước, trên Take 2 Tango, có bài viết của Thiên Việt, cũng xuyên
tạc Tâm Lý Chiến với bài" dzăng nghệ, dzăng gừng, gả Pín Lù" và nay thì
nhà dzăng Đặng Nham Nhở lại đánh luôn Trương Minh Hòa và Trần Thanh là
CTCT. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, trong các trại tù cải tạo, Việt
Cộng trù dập 3 thành phần trong quân lực VNCH là:" an ninh, tình báo và
tâm lý chiến". Như vậy, nhà dzăng Đặng Nham Nhở cũng thi hành chính
sách của đảng ở hải ngoại đấy.
Trong khi đó,
những bài viết của chúng tôi, có lập luận rõ ràng, khi đưa ra chuyện
nhà dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở:
-Tên
lưu manh: lợi dụng nghề ký giả mà viết 3 quyển" Hậu Trường Sân
Khấu Chính Trị miền Nam" bôi nhọ hai nền Cộng Hòa, các tướng lãnh,
trong đó có danh tướng, vị quốc vong thân.
-Tên
súc sanh: lợi dụng đánh" giặc thầy chùa" để bứng gốc luôn Đức
Phật Thích Ca Mâu Ni.
-Tên nói láo,
phịa: trong các tác phẩm, có nhiều chuyện chưa kiểm chứng, viết
theo tin đồn, cảm tính, thành kiến kẻ trốn lính.
-Khôn
nhà dại chợ: Bị Việt Cộng giựt quyển" Nữ Nhân Ngư" là ngậm câm
như hến, thế mà ở hải ngoại, câu mâu từng bài viết, chửi bới như" tình
anh bán cá".
Do đó, những tác phẩm của nhà dzăng Dạ Dưới Đặng
Nham Nhở phần nhiều là" chuyện khó
tin và không có thật", nói trật, nói bậy, có thể viết theo" đơn
đặt hàng" của những" đỉnh cao trí tệ nòi đười". Đó là những" đống rác
văn hóa hải ngoại" nên nhà dzăng Dạ Dưới nay đứng chung danh sách với
ngục khỉ Nguyễn Chí Thẹn với tập thơ" chôm đề", Tổ quốc ăn năn" của
Nguyễn Gia Nô...và nhà dzăng nầy cũng đứng chung với" giặc thầy chùa",
thế là" lươn lại chê lịch" từ lâu nay.
Người Việt có lượng khoan dung, nếu nhà dzăng muốn hay tự giác"
tung cánh chim tìm về tổ ấm" mà viết một bài đăng trên các báo điện tử,
tỏ ý" ăn năn thiệt" qua các tác phẩm" hậu trường sân khấu chính trị
miền Nam", xin lổi các vị tướng, anh hùng dân tộc, vị quốc vong thân...
đã bị bôi nhọ, xuyên tạc. Bằng không, cứ tiếp
tục ca bài" tình anh bán cá" thì càng lún sâu vào" vũng lầy" đấy, nên
nhớ là:" cọp chết để da, người ta chết để tiếng, nhà văn để lại tác
phẩm" đấy./.
Trương Minh Hòa
16.10.2009
|
|