Chân dung của
một thằng hèn, đi lòn háng việt
cộng!
Trong
giới văn bút tại hải ngoại, khi nghe nhắc đến tên
"Ðặng Văn Nhâm" thì hầu như ai cũng cùng một nhận định:
- Ối
dào, nhắc tới thằng đó làm gì. Nhà văn nhà báo gì cái
thằng vô lại đó. Loại phóng viên "gầm giường", chuyên đi rình mò
chuyện riêng tư của người khác. Hắn là loại chó săn của cộng sản, khoác
áo
người quốc gia để đâm sau lưng chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa!
Tuy
nhiên, chắc sẽ có một vài người ngây thơ nào đó lên
tiếng thắc mắc:
- Ủa,
sao lạ vậy? Tôi nghe ông Nhâm ổng thề độc rất nhiều
lần: - ổng luôn luôn viết vì LƯƠNG TÂM của nhà giáo, nhà văn, nhà báo,
chỉ muốn
nói lên sự thật mà!
- Ủa,
sao lạ vậy? Ông Nhâm tự nhận ổng là người "quốc
gia" CHỐNG CỘNG SỐ MỘT TẠI HẢI NGOẠI mà tại sao lại là chó săn của cộng
sản?
Và có
người lên tiếng phản bác:
- Thằng
chó đẻ đó làm gì có LƯƠNG TÂM mà cứ đem "lương
tâm" ra thề thốt! Những thằng nào trước khi cầm bút viết về một "sự
thật" nào đó mà phải thề độc, thề địa, đều là những thằng điếm! Bởi lẽ,
bọn chúng cảm thấy những "sự thật" mà chúng viết ra không đủ sức
thuyết phục người đọc, cho nên mới phải đính kèm theo những lời thề
độc! Thằng
Nhâm còn có cái màn hề là đem khoe những tấm hình chụp chung với mấy
ông lớn để
hù thiên hạ, để gây cho độc giả tin tưởng những gì hắn viết đều là "sự
thật"! (Giống như DVD "Sự Thật"
của Nguyễn Hữu Lễ!)
Sau đây,
chúng ta thử tìm hiểu xem Ðặng Văn Nhâm là hạng
người như thế nào, có phải là "cây cổ thụ hiếm hoi của làng báo VNCH
còn
sót lại" như y vẫn thường nổ vung vít hay không? Và hắn đã phản bội tổ
quốc như thế nào?
- 1. LÀNG BÁO VNCH
TRƯỚC NĂM 1975:
Làng báo
miền Nam trước năm 1975 rất phong phú, với nhiều
nhà văn kiêm nhà báo nổi tiếng như Chu Tử, Duyên Anh, Hoàng Hải Thủy
..v..v..
Tính đến nay, hai vị tiền bối đã qua đời, chỉ còn nhà văn Hoàng Hải
Thủy vẫn
còn sống, đang cư ngụ tại nước Mỹ. Nhiều vị tiền bối khác, tuổi đã trên
80 cũng
vẫn còn sống, đang cư ngụ rải rác tại nhiều nước trên thế giới. Ðặc
biệt, có
một số vị đã từng là những giới chức cao cấp trong chính quyền của nền
Ðệ Nhất
và Ðệ Nhị Cộng Hòa. Họ là những trí thức, văn tài của họ không thua gì
những
nhà văn nhà báo chuyên nghiệp. Hiện nay đa số họ là những người sống
thầm lặng
nhưng không có nghĩa là họ không quan tâm đến thời cuộc và vận nước.
Trước
năm 1975, hầu như người dân miền Nam nào cũng đều biết
đến danh tiếng của các nhà văn kiêm nhà báo như Chu Tử, Duyên Anh,
Hoàng Hải Thủy
..v..v.. Nhưng nếu lúc ấy mà có ai nêu câu hỏi:
- Này,
bạn có biết nhà dzăng kiêm nhà báo nổi tiếng Ðặng Văn
Nhâm hay không?
Tức thì
người nghe sẽ nhíu đôi lông mày, hỏi lại:
- Cái
gì? Thằng Ðặng Văn Nhâm là thằng chó nào? Tôi chưa bao
giờ nghe tiếng!
Như vậy
rõ ràng trước năm 1975, Ðặng Văn Nhâm chỉ là một cái
bóng rất mờ nhạt, một anh nhà báo tép riu cắc ké, một loại phóng viên
"gầm
giường", chẳng có ai thèm biết đến tên tuổi! Cỡ như Ðặng Văn Nhâm không
đáng đi xách dép hoặc điếu đóm thuốc lào thuốc phiện cho mấy vị tiền
bối trong
làng báo, đừng có nói gì hắn là "bạn" của mấy ông lớn trong chính
quyền! Còn chuyện Nhâm nổ sảng, nói mình là "bạn" của ông trùm mật vụ
Trần Kim Tuyến, tướng Nguyễn Ngọc Loan, tướng Nguyễn Cao Kỳ, tướng Ðỗ
Mậu,
tướng Huỳnh Văn Cao, tướng Nguyễn Chánh Thi, chủ tịch Hạ Nghị Viện
Nguyễn Bá
Cẩn, và Nhâm thường xuyên tới nhà mấy người này chơi, đi ăn nhậu với
mấy người
này, thì cần phải xét lại!
Trước
năm 1975, những người này là những nhân vật quyền cao
chức trọng, lẽ nào một anh phóng viên cắc ké dám tới nhà cặp kè, ăn
nhậu, xưng
hô "moa toa" loạn xị? Không khéo, Nhâm chỉ mới bén mãng tới cổng thì
đã bị quân cảnh bạt tai, đá đít, đuổi đi! Ðó là chưa kể, Nhâm còn vung
bút,
viết rằng mình đã từng "quen biết" và "làm bạn" với TẤT CẢ các dân biểu và thượng nghị sĩ
VNCH! Chưa
hết, cũng theo lời Nhâm, y là "bạn" của ông Nguyễn Văn Kiểu(1), anh
ruột của tổng thống Thiệu!
Nhâm
cũng là "anh em kết nghĩa"(!) với tướng Ðỗ
Mậu, là "bạn" của Hà Thúc Ký, "bạn" của giáo sư Nguyễn Ngọc
Huy! Như vậy, chúng ta thấy rằng chỉ
còn có ÔNG
TRỜI và CHỊ HẰNG NGA là Nhâm chưa kết bạn được thôi!
Ngưu tầm
ngưu mã tầm mã. Ðúng như vậy. Ðỗ Mậu là tên tướng
dốt nát, nổi tiếng là phản trắc, phản chủ, đã can dự vào việc giết cha
nuôi của
mình là tổng thống Ngô Ðình Diệm. Hạng người như vậy, làm anh em kết nghĩa với Ðặng Văn Nhâm thì
rất ...
"xứng đôi vừa lứa"!
Nhâm là
kẻ đã được hưởng nhiều ơn mưa móc của hai nền Ðệ
Nhất và Ðệ Nhị Cộng Hòa, được miễn đi lính hoặc trốn lính? Vậy mà bây
giờ chính
y lại lấy dao đâm vào sau lưng quân lực Việt Nam Cộng Hòa, lấy súng
đại bác
bắn vào chế độ Việt Nam Cộng Hòa!
- 2. PHÁO ÐIỆN
QUANG MANG NHÃN HIỆU "ÐẶNG VĂN
NHÂM"!
Trước
năm 1975, vào dịp tết, đồng bào ta thường mua "Từ
Châu Ðiện quang pháo" để đốt vào dịp giao thừa. Pháo Từ Châu nổ rất dòn
và
ít khi bị tắt nửa chừng nên đồng bào rất tin tưởng và hy vọng vào vận
may của
mình trong năm mới. Tuy nhiên, ít có ai biết, năm 1967, đã có một hãng
pháo ra
đời, tên là pháo "Ðặng Văn Nhâm". Loại pháo này có những tiếng nổ như
súng đại bác, miểng của nó văng tứ
tung vào quá
khứ, hiện tại lẫn tương lai, làm cho đến bây giờ nhiều
đồng bào
vẫn còn bị chấn thương vì nó!
Xin mời
quý vị đọc "đại tác phẩm" Bí mật hậu
trường chính trị miền Nam 1954-1975, trang 17-21, của nhà dzăng Ðặng
Văn Nhâm
để biết vai trò "quan trọng" của y (theo lời y kể) trong giai đoạn
lịch sử này của đất nước:
1. Nhâm
đã từng làm chủ nhiệm một tờ NHẬT
BÁO quan trọng tại Sài Gòn, được các phe tranh cử o bế, MUA CHUỘC!
*Nhận xét:
-Báo gì, sao
không nêu tên cho bà con nể sợ?
Cứ theo như lời kể này của Nhâm thì năm 1967, y đã nổi tiếng, qua mặt
hết các
đàn anh như Chu Tử, Duyên Anh, Nguyễn Thụy Long, Hoàng Hải Thủy rồi!
Dẫn chứng trích đoạn:
".....Lúc ấy,
tôi đang làm chủ nhiệm một nhật báo, có tầm vóc đáng kể, lại quen biết
với cả 2
phe tướng lãnh tranh cử, nên đã được cả 2 phe đều o bế, mua chuộc ...
"
2. Vì là một
nhân vật quan trọng của thời cuộc cho nên Nhâm
mới được nhiều phe phái đem tiền đến để hối lộ:
*Nhận xét:
-
Theo như lời kể của Nhâm thì sơ sơ trong mùa
bầu cử năm 1967, Nhâm đã được hối lộ .... SÁU CHIẾC XE HƠI TOYOTA LOẠI
XỊN! Và
cũng theo lời Nhâm kể thì vai vế của Nhâm lúc bấy giờ phải ngang tầm với ....Thủ Tướng,
bởi vì đích thân một vị đại tá kiêm tổng giám đốc Việt Tấn Xã phải tới
tận tòa
soạn để dâng tiền cho y!
Một
phóng viên hạng bét như Nhâm mà chỉ trong mùa bầu cử đã được hối lộ sáu
chiếc
xe hơi Toyota, vậy thì những giới chức cao cấp trong chính quyền và các
tướng
lãnh còn ăn hối lộ tới cỡ nào? Chắc là họ được hối lộ những chiếc máy
bay! Ðây
chính là điểm mà Nhâm tự nổ để đánh bóng cho chính mình, tự đề cao mình
là
"dương vật quan trọng" và tạo điều kiện
cho bọn việt gian cộng sản có cớ để bôi nhọ, xuyên tạc chế độ Việt Nam
Cộng
Hòa!
Bọn
cộng sản sẽ mượn quyển "Bí mật hậu
trường" của Nhâm để rêu rao lên rằng:
-
Ấy đấy, đồng bào thấy rõ ràng đấy nhé. Chính người của Việt Nam Cộng
Hòa tố cáo
Việt Nam Cộng Hòa đấy nhé! Sự thối nát, tham nhũng của bọn Mỹ-Ngụy, của
bọn
Diệm-Thiệu là do chính nhà báo lão thành Ðặng Văn Nhâm kể ra đấy nhé.
Nhà báo Nhâm
là người của Việt Nam Cộng Hòa đấy nhé, đã từng sống 20 năm trong chế
độ của
Mỹ-Ngụy nhưng đã giác ngộ cách mạng
mà
tự giác kể hết ra cho đồng bào ta biết những sự xấu xa của Mỹ Ngụy!
Ðồng bào
còn mơ tưởng, còn luyến tiếc chế độ Việt Nam Cộng Hòa nữa hay không? Nó
có tốt
đẹp gì đâu mà phải luyến tiếc? Nó đầy rẫy những tham nhũng và thối nát.
Ðó là
lý do vì sao chúng tôi đã cho phép đồng chí Nhâm được xuất bản sách để
mở mắt
cho đồng bào!!!
Ðấy, chính đồng chí Nhâm
đã kể lại là đồng bào ta dưới chế độ của
Mỹ-Thiệu, bị thằng Thiệu tham nhũng, ăn cắp hết gạo, khiến cho đồng bào
ta bị
đói, phải ăn cơm độn với khoai sắn, với củ năng, củ chuối! Ðấy, chính
người của
Việt Nam Cộng Hòa kể đấy nhé. Nếu chúng tôi nói thì đồng bào lại bảo là
mấy ông
cộng sản tuyên truyền chính trị!
Dẫn chứng trích đoạn:
" .... Ban vận động tranh
cử của Thiệu, do đại tá Trần Văn Lâm,
đương kim tổng giám đốc Việt Tấn Xã cầm đầu. Tôi quen biết đại tá Lâm
khá thân,
và rất lâu, từ khi ông còn là một sĩ quan trong phòng Quân Huấn, thuộc
bộ Tổng
Tham Mưu, dưới quyền của trung tá Trần Văn Minh, trưởng phòng. Sau Trần
Văn
Minh lên tướng. Đại tá Lâm đã đích thân đến
tòa soạn
gặp tôi, trao tận tay tôi một
phong bì
gồm 300.000 đồng bạc mặt, và yêu cầu tôi ủng hộ cho ông Thiệu. Đây là một số tiền to vào thời bấy giờ.
Một chiếc xe
du lịch, hiệu Toyota loại sịn cũng
chỉ
đáng giá khoãng từ 150.000 đến 200.000 là cùng.
Trong cuộc đời làm báo
lâu dài của tôi ở miền Nam, thỉnh thoảng, tôi vẫn
được hưởng những bổng lộc kiểu trên trời rớt xuống như thế này. Trong
cuộc bầu
cử Thượng Nghị Viện cũng vậy. Dược sĩ La Thành Nghệ, thụ ủy liên danh “
CÁI
CHUÔNG “, mà tôi hay gọi đùa là: “ cái chuông cà rem cây “. Tôi quen
biết ông
La Thành Nghệ từ năm 1952, lúc ông còn làm chủ một tiệm thuốc tây xập
xệ, nằm bên
hông khu Dân Sinh, và mới ra tranh cử chức hội đồng Đô Thành đầu tiên
thời còn
Tây, với Hồ Ngọc Cứ, và dược sĩ Trần Văn Lắm, chủ tiệm thuốc tây Cường
Lắm, ở
ngả tư Thủ Khoa Huân và Lê Thánh Tôn, kế bên tiệm vàng Nguyễn Thế Tài.
La Thành Nghệ vốn là con
rể của ông Nguyễn Văn Của, một kỹ nghệ gia giàu
có nổi tiếng khắp Nam Kỳ lục tỉnh, thời Tây, đồng thời là em rể của
trung tướng
Nguyễn Văn Xuân. Ông tướng Xuân có 2 cô em gái. Một người lấy La Thành
Nghệ.
Còn một người lấy đại úy Pháp Henri, sĩ quan tùy viên của tướng Pignon.
TÔi biết khá
rõ công cuộc làm ăn đen tối của La Thành Nghệ,
như các dịch vụ bán thuốc Tây ra mật khu cho Việt Cộng v.v… nên
La Thành Nghệ nhanh chóng đấm mõm tôi
300.000 đồng, gọi là tiền
vận động
tranh cử.
Thuở sinh thời, vào
khoảng năm 1964 – 65, dược
sĩ Nguyễn Cao Thăng cũng đã sai cô vợ Ba, đem đến tòa soạn một bao thơ
lớn, “
biếu anh Nhâm món quà mọn “. Nên biết, thuở đó Nguyễn
Cao Thăng
đã giàu sụ, và thừa khả năng chơi trò “ hoa thơm đánh cả cụm “, toàn bộ
từ bà
nhạc mẫu cho đến 3 cô con gái ! Lúc này Nguyễn Cao Thăng đã bị bịnh ung
thư rồi
! Tôi cảm thấy ái ngại, đã thẳng thắn từ chối. Nhưng hôm nay bà ta đã
trở lại
toà soạn, tiếp xúc riêng với ty quản lý, yêu cầu đăng quảng cáo dài hạn
cho
công ty thuốc Tây OPV với giá khoán 300.000
đồng, trả tiền mặt. Chuyện này một tháng sau, khi kiểm
soát kết
toán sổ sách tôi mới biết.
Tôi chẳng hề có chút mặc
cảm gì, khi được hưởng những món tiền như thế.
Các chủ báo ở VN cũng thỉnh thoảng được hưởng những món tiền tương tợ
như tôi.
Do đó, tôi chẳng cần phải giấu diếm gì ! ....
" Hết trích.
3. Nhâm đã từng giữ
vai trò tổng thư ký của nhiều Ủy Ban Bầu Cử Hội Ðồng Ðô Thành, kể cả
Thượng
Nghị Viện nên đã BIẾT HẾT BÍ MẬT TỔ CHỨC BẦU CỬ!
Trích dẫn chứng: "
....Chính tôi đã từng giữ vai trò tổng
thơ ký nhiều Ủy Ban Bầu
Cử, từ Hội Đồng Đô Thành, cho đến Thượng Nghị Viện, tôi đã nắm hết
những bí mật
tổ chức bầu cử, đấu thầu in truyền đơn tranh cử, mánh
khóe vận
động bầu cử, thủ đoạn loại trừ đối lập v.v…Với những kinh nghiệm bản
thân ấy,
tôi có thể khẳng định : chỉ có gia nô, hoặc “ gà nhà “ của các tổ chức
tôn
giáo, đoàn thể chánh trị “ vệ tinh “ của giới cầm quyền mới lọt vào
được các tổ
chức dân cử giả mạo đó. Tuyệt nhiên không có một con đường nào quang
minh chính
đại, xứng đáng để cho những người có tài, có lòng yêu nước thực sự tiến
thân
trong vinh dự, với mục đích cao cả phục vụ cho quyền lợi tối thượng của
nhân
dân, đồng bào...." Hết trích.
QUEN LỚN,
"LÀM LỚN" ====> BIẾT HẾT TRỌI ====>
VIẾT SÁCH, BÁN SÁCH, ÐI LÀM TAY SAI CHO VIỆT CỘNG, PHẢN BỘI TỔ QUỐC!!!
Ðó
chính là chân dung tóm tắt của tên tay sai cho việt cộng, phản bội tổ
quốc,
mang tên Ðặng Văn Nhâm!
* Quen lớn: Quen từ phó tổng thống
VNCH trở xuống
và "quen" hết toàn bộ dân biểu, thượng nghị sĩ VNCH! (Tựa như nhân
vật Vi Tiểu Bảo trong truyện chưởng của Kim Dung! Vi Tiểu Bảo sinh ra
và lớn
lên trong động điếm, nhờ láu cá, gian manh mà có được quyền cao chức
trọng!)
Còn
tổng thống Thiệu thì sao? Có phải là "bạn" của Ðặng Văn hay Nhâm
không?
Xin
thưa: Theo lời Nhâm kể thì y là .... "bạn" của ông Nguyễn Văn Kiểu,
anh ruột tổng thống Thiệu! (Còn trên cơ ông Thiệu nữa!) Hơn nữa, Nhâm
đã từng
có quá trình nằm mai phục dưới ... gầm giường của ông Thiệu trong nhiều
năm thì
chuyện gì của nền Ðệ Nhị Cộng Hòa mà y không biết!
Như
vậy, cả ông Thiệu và ông Kỳ, Nhâm đều nắm trong tay(!) thì dại gì không
đem bán
toàn bộ cái chế độ Việt Nam Cộng Hòa cho việt cộng để kiếm ít tiền xài!
(Nhâm
bán bằng cách viết sách lếu láo, bôi nhọ, vu khống, bịa đặt, nói xấu
chế độ
Việt Nam Cộng Hòa để làm vừa lòng thằng chủ việt gian cộng sản, chứng
tỏ tài
khuyển mã rất mực trung thành của mình!)
- 3. CẦN PHẢI ÐƯA
ÐẶNG VĂN NHÂM RA TÒA VÌ NHỮNG TỘI VIẾT LÁO SAU
ÐÂY:
1. Vụ tướng
Phú tư lệnh Quân Ðoàn 2 đầu hàng việt cộng:
Nhâm
đã viết rằng:
-
Tướng Phú vì đã quá nghe lời vợ (bà Lâm Ðệ Ðệ) nên đã để mất quân đoàn
2 vào
tay giặc, dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ miền Nam. Bà Ðệ thường nói với
tướng
Phú rằng "ông đừng đụng đến họ thì họ cũng sẽ không đụng đến ông.
Họ
chỉ mượn đường cao nguyên của ông để đánh quân đoàn ba mà thôi!" Vì vậy, nên mặc dù tướng Phú đã biết rất rõ
những chỗ ém quân của việt cộng nhưng ông vẫn án binh bất động, không
dám ra
lệnh cho không quân và pháo binh tấn công việt cộng!
-
Sở dĩ tướng Phú tự tử vì ông quá uất ức. Sự uất ức này không phải vì
quân đoàn
2 bị mất, hàng trăm ngàn đồng bào và binh sĩ đã toi mạng mà vì ÔNG ÐÃ
BỊ MẤT
CHỨC BỘ TRƯỞNG QUỐC PHÒNG! Sao lạ
vậy? Nhà "báo" Ðặng Văn Nhâm tiết lộ chuyện động trời: - Tướng Phú
hy vọng Dương Văn Minh, Lê Ðức Thọ và Văn Tiến Dũng sẽ cho ông ta làm
bộ trưởng
quốc phòng trong chính phủ liên hiệp ba thành phần. Tuy nhiên, sau đó
ông hay
tin Lê Ðức Thọ, Văn Tiến Dũng đã bác bỏ, khiến ông thất vọng, phải uống
thuốc
độc tự tử mà chết!
- Trong bài
viết về tướng Phú, Nhâm
đã cho đăng hình vợ con tướng Phú để tang ông ta trước bàn thờ. Bên
cạnh bức
hình đó, Nhâm đã ghi chú:
(Trích
nguyên văn) - Vợ con tướng
Phú làm đám ma cho ông sau khi ông tự tử. Chẳng phải vì ông tuẫn tiết
mà chỉ vì
quá thất vọng não nề sau khi hay tin chánh
phủ ba
thành phần mà trong đó sẽ có ông làm bộ trưởng quốc phòng,
đã bị phe
cộng sản Bắc Việt Lê Ðức Thọ, Văn Tiến Dũng bác bỏ!
Trong suốt
34 năm qua, chúng
ta chưa bao giờ nghe bất cứ một nguồn tin nào cho rằng tướng Phú tự tử
vì không
được .... việt cộng bổ nhiệm làm bộ trưởng quốc phòng! Nếu đây
là sự
thật thì ắt hẳn bọn việt gian cộng sản đã cho phổ biến rộng rãi để bôi
nhọ phía
Việt Nam Cộng Hòa. Nhất là tên việt gian Bùi Tín đã viết hai quyển sách
"Mặt thật tướng ngụy" và "Chân dung tướng ngụy", trong đó,
hắn không hề đề cập đến chuyện này.
Như
vậy, lời ghi chú của
tên Nhâm cẩu tặc bên cạnh bức hình tang gia bối rối của gia đình tướng
Phú,
chính là một phát đại bác bắn vào quan tài của ông! Ðây là một sự hết
sức tàn
ác, đê hèn của tên phản bội chính nghĩa quốc gia Ðặng Văn Nhâm! (Hắn cũng đã làm một việc
tương tự là chờ đến ngày giỗ của tổng thống Thiệu thì công bố bản "đại
cáo
trạng", vu khống ông Thiệu là kẻ phản quốc, hại dân!) Lời ghi
chú
này của tên Nhâm có khác gì lời cáo buộc rằng tướng Phú đã bán quân
đoàn 2 cho
cộng sản để đổi lấy chức vụ bộ trưởng quốc phòng? Như
vậy là tướng Phú đã phản bội tổ quốc từ lâu rồi, và trước đó, ông ta đã
bí mật
giao du với cộng sản nhiều lần? (Cũng giống như vụ tai
tiếng đài
phát thanh Việt Nam Hải Ngoại hiện nay!)
(Xin coi tài
liệu đính kèm ở phần
phụ lục - Chú thích 1)
Tên Nhâm đã
tố cáo tướng Phú là
"phản bội" quốc gia dân tộc thì y phải chứng minh được những điểm sau
đây:
Một
là, nguồn tin đó y lấy từ đâu? Phải chăng là nhờ phương pháp nằm mai
phục dưới
gầm giường của tướng Phú hay nằm dưới gầm giường của Lê Ðức Thọ, Văn
Tiến Dũng,
Dương Văn Minh?
Hai
là, sau năm 1975, những nhân vật lịch sử như Thọ, Dũng, Minh vẫn còn
sống thêm
hàng chục năm nữa, sao không thấy những nhân vật này nói gì đến sự kiện
tướng
Phú phản bội VNCH để đầu hàng cộng sản? Bọn cộng sản là những kẻ chiến
thắng
thì sợ gì mà bọn chúng không dám công bố để bôi nhọ phía Việt Nam Cộng
Hòa?
Sau
năm 1975, cộng đồng người Việt tại hải ngoại thường xuyên tôn thờ "Ngũ
Hổ
Tướng Quân", trong đó có tướng Phú. Ðây là cái gai đâm vào mắt bọn
giặc.
Nếu chuyện tướng Phú lén đi đêm với việt cộng là có thật thì bọn chó
săn ở hải
ngoại đã làm rùm beng lên từ lâu rồi! Những ổ rắn độc của việt gian
cộng sản
như Ðàn Chim Việt, VietLand sẽ tha hồ lập công dâng đảng!
Do đó, chúng
ta có thể khẳng định rằng đây là nguồn tin bố láo do tên phản bội Ðặng
Văn Nhâm
bịa ra để đâm sau lưng nước Việt Nam Cộng Hòa, bôi nhọ uy tín của quân
lực Việt
Nam Cộng Hòa và để lập công dâng đảng!!!
Không
lẽ cộng đồng người Việt trong 34 năm qua đã bị mù, không thấy được điều
này?
2. Vụ tướng
Nguyễn Ngọc Loan ra lệnh thủ tiêu các phạm nhân:
Tóm
tắt câu chuyện do Ðặng Văn Nhâm tường thuật:
Năm 1966, tướng Nguyễn
Ngọc Loan ra miền Trung dẹp loạn, bắt được những
kẻ cầm đầu như "thượng tọa" Thích Trí Quang và một số sĩ quan VNCH
tham gia vụ làm loạn. Ông ra lệnh cho trung úy Cung Củ Ðậu (hiện đang
sống tại
Mỹ) áp giải những phạm nhân này về Sài Gòn bằng máy bay vận tải. Trước
khi lên
đường, Cung Củ Ðậu được tướng Loan trao cho một phong bì dán kín, có
đóng dấu "Tối
Mật". Tướng Loan dặn Cung Củ Ðậu chỉ được mở phong bì khi máy bay đã
cất
cánh được 45 phút. Khi máy bay đã bay được khoảng 45 phút, Cung Củ Ðậu
bèn mở
phong bì ra thì thấy có giòng chữ: "Phải
đạp
tất cả xuống máy bay!" Nhưng ngay lúc đó viên phi công
đã thông
báo cho Cung Củ Ðậu biết là tướng Loan đã thông báo qua vô tuyến hủy bỏ
lệnh
thủ tiêu các phạm nhân nói trên!
Chắc
chắn đây là câu chuyện bịa đặt nhằm bôi nhọ tướng Nguyễn Ngọc Loan và
quân lực
VNCH, do tên bồi bút Ðặng Văn Nhâm viết
để "lập
công dâng đảng", mặc dù y đã chú thích rằng đây là câu
chuyện y sưu tầm được do phỏng vấn nhân chứng sống là cựu trung úy Cung
Củ Ðậu
hiện đang sống tại Mỹ!
Trước
hết chúng ta thấy có một chi tiết quan trọng mà Nhâm đã viết sai, đó là
cấp bậc
của tướng Loan. Theo quyển sách "Biến Ðộng Miền Trung" của tác giả
Liên Thành thì năm 1966, ông Nguyễn Ngọc Loan mới mang cấp bậc đại
tá,
đang giữ các chức vụ như Tổng Giám Ðốc Cảnh sát Quốc gia, Giám đốc Nha
An ninh
Quân đội, Giám đốc Phủ Ðặc ủy Trung ương Tình báo. Sau đó ông được ông
Kỳ bổ
nhiệm làm Tư lệnh Hành quân Dẹp loạn tại miền Trung.
Nội chi tiết
về cấp bậc này mà sai thì những điều khác làm sao
tin được?
Chúng
ta thừa biết, việc ra lệnh thủ tiêu các phạm nhân là việc làm vi phạm
pháp
luật, có thể bị truy tố ra tòa và đi tù. Tướng Loan là Tổng giám đốc
Cảnh sát
quốc gia, chắc chắn ông ta phải có những hiểu biết tối thiểu về
pháp luật,
không thể dám tự ý làm càn như vậy. Trên danh nghĩa, lúc bấy giờ tên
việt cộng
Thích Trí Quang là công dân của nước Việt Nam Cộng Hòa. Hắn làm loạn
thì phải
bị đưa ra tòa xét xử. Các sĩ quan VNCH như đại úy Dzu, đại úy Trực cũng
vậy.
Mạng sống con người chớ đâu phải là gà vịt? Chỉ có bọn cộng sản mới
giết người
thả dàn như hồi Cải Cách Ruộng Ðất và năm Mậu Thân 1968!
Sau
đây là những điều mà chúng ta cần suy luận:
1.
Thời Pháp (năm 1950) và thời Ðệ Nhất Cộng Hòa đã từng xảy ra những vụ
bắn chết
các học sinh đi biểu tình như Trần Văn Ơn, Quách Thị Trang. Báo chí lúc
đó làm
rùm beng, bọn cộng sản nhân vụ này giật dây, làm rung rinh cả chế độ.
Chắc chắn
tướng Loan phải biết những chuyện này mà thận trọng khi hành động. Thủ
tiêu một
lúc hàng chục mạng người,
đâu phải là
chuyện làm thịt gà, thịt vịt cho đám giỗ?
2. GIẢ SỬ như tướng
Loan muốn thủ tiêu hàng
chục phạm nhân thì ông có thiếu gì cách bí mật, êm thắm mà phải chọn
cách hết
sức rùng rợn là đạp xuống máy bay, y như phim điệp viên 007?
3. GIẢ SỬ như tướng
Loan muốn thủ tiêu các
phạm nhân thì kẻ thuộc hạ thi hành lệnh phải là người hết sức tin cẩn,
đã có sự
quen biết với ông trong thời gian lâu dài; trong khi đó, ông Cung Củ
Ðậu là sĩ
quan nhảy dù, được biệt phái sang ngành cảnh sát! Tướng Loan cũng là sĩ
quan
gốc không quân, được biệt phái sang ngành cảnh sát. Như vậy ta khó có
thể tin
rằng ông Cung Củ Ðâu là thuộc hạ rất tin cậy của tướng Loan để được
giao phó
nhiệm vụ hết sức nguy hiểm và bất hợp pháp như vậy! Và ngược lại, giả
sử ông
Cung Củ Ðậu là thuộc hạ rất thân tín của tướng Loan thì sự việc âm mưu
thủ tiêu
các phạm nhân, ông ta phải sống để dạ, chết mang đi chớ lẽ nào lại tiết
lộ cho
Ðặng Văn Nhâm biết, cho phép Nhâm ghi âm những lời "tố cáo" của
mình!!!
4.
Tướng Loan là Tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia kiêm Giám đốc Trung Ương TÌNH BÁO mà
lại hành động
hết sức sơ hở như vậy sao? Ðó là, ông
viết
"lệnh thủ tiêu" trên giấy trắng mực đen rồi giao cho Cung Củ Ðậu!
Cho dù, đó không phải là giấy viết tay mà chỉ là bản đánh máy, không có
ký tên
thì cũng không có ai ngu gì làm một chuyện hết sức lộ liễu như vậy! Lỡ
sau này
mảnh giấy "lệnh thủ tiêu" đó được công bố ra trước công luận thì sao?
Trên máy bay lúc đó tối thiểu phải có ba bốn người khác trong phi hành
đoàn
kiêm người phụ trách áp giải phạm nhân chớ đâu phải chỉ có một mình ông
Cung Củ
Ðậu? Làm sao cấm những người này không "lỡ miệng" kể cho những người
khác biết về phi vụ thủ tiêu người hết sức rùng rợn? Nội vụ chắc chắn
đổ bể ra
ngay!
5. GIẢ SỬ như tướng
Loan muốn thủ tiêu thì
tại sao ông không ra lệnh miệng, nghĩa là lời nói theo gió bay đi,
không còn
bằng chứng gì, nếu nội vụ đổ bể, dễ chối tội. Ví dụ như ông ta có thể
ra lệnh
qua máy vô tuyến, sau khi máy bay đã cất cánh được 45 phút? Ðây là cách
mà
chúng ta thấy vô số những kẻ lãnh đạo thâm độc thường áp dụng!
6. GIẢ SỬ như tướng
Loan muốn thủ tiêu thì
tại sao ông không ra lệnh thông qua một trung gian nào đó? Ðây là cách
mà chúng
ta thấy những kẻ lãnh đạo thâm độc thường áp dụng, để dễ chối tội, đổ
vấy trách
nhiệm cho cấp dưới!
7. GIẢ SỬ như tướng
Loan muốn thủ tiêu thì
ông có thiếu gì cách bí mật để phi tang mà lại chọn cách đạp người
xuống máy
bay ở khu rừng nào đó, mà sau này người ta vẫn có thể tìm thấy những
tang chứng
là những xác chết bị nát bét?
8.
Khi tướng Loan liên lạc bằng vô tuyến với viên phi công, ra lệnh hủy bỏ
lệnh
thủ tiêu thì về phương diện luật pháp, ông ta vẫn có thể bị truy tố ra
tòa vì
có âm mưu giết người, đã chuẩn bị sẵn các phương tiện, đã viết sẵn lệnh
"thủ tiêu", với các nhân chứng và vật chứng còn sờ sờ ra đó! Tướng
Loan là Tổng giám đốc Cảnh sát Quốc gia, chắc
hẳn ông ta phải có những hiểu biết tối thiểu về pháp luật, lẽ nào ông
ta lại
hành động hết sức ngờ nghệch như vậy!
Do
đó, qua tám điều suy luận này, chúng ta có thể kết luận rằng vụ thủ
tiêu rùng
rợn, đạp người xuống máy bay là do đầu
óc bệnh hoạn
của tên bồi bút Ðặng Văn Nhâm tưởng tượng ra! Hắn đã quá coi
thường
độc giả, cho nên vung bút, viết vung xích chó, tưởng đâu thiên hạ ai
cũng ngu,
cũng đui mù hết rồi! Mặc dầu, để làm cho câu chuyện của hắn có vẻ y như
thật,
hắn đã chú thích là đã trực tiếp phỏng vấn nhân chứng sống (Cung Củ
Ðậu), có
ghi âm và có cả những bản "lời khai" của nhân chứng!
Trong
cuộc sống hàng ngày, chúng ta thấy rất rõ, những phó thường dân, cho dù
chẳng
có hiểu biết gì về luật pháp nhưng họ cũng không đến nỗi ngu đần để lộ
những
lỗi lầm của họ cho người khác biết. Ví dụ như một ông chồng lén vợ đi
hú hí với
bồ nhí, sau khi xong việc, trước khi ra về, ông ta phải cẩn thận rửa
mặt, rửa
tay, xóa sạch mọi dấu vết tội lỗi! Có ông còn cẩn thận thay cái áo khác
cho
chắc ăn vì con vợ nó thính mũi lắm, sơ hở là chết với nó! Vậy mà vụ thủ
tiêu
hàng chục phạm nhân, toàn là những nhân vật quan trọng, qua ngòi viết
của Ðặng
Văn Nhâm, đã biến thành truyện giống như truyện Phong Thần, Thủy Hử,
mang đầy
tính cách hài hước cho trẻ em giải trí!
Qua
câu chuyện này, chúng ta thấy rõ tên Ðặng
Văn Nhâm
là hạng người ăn cháo đái bát. Năm
1968,
hắn đã luồn cúi, nịnh bợ tướng Loan để được ông ta che chở. Vậy
mà,
vài chục năm sau, khi ông ta đã chết thì hắn đã lấy dao đâm vào lưng
ông, bằng
cách bịa đặt ra câu chuyện láo lếu, rùng rợn kể trên! Hắn đáng bị truy tố ra tòa về tội bôi nhọ chế độ
VNCH và
quân lực VNCH!
Câu
chuyện này làm cho độc giả có cảm tưởng như đang đọc truyện Tam Quốc
Chí, trong
đó, thừa tướng Gia Cát Lượng thường giao cho những thuộc hạ những túi
gấm, dặn
khi nào gặp nguy khốn thì hãy mở túi gấm ra xem. Ví dụ như chuyện Mã
Ðại chém
đầu Ngụy Diên!
Chỉ
tội cho tướng Loan, chết rồi mà vẫn chưa yên vì vẫn còn có kẻ phản bội
như Ðặng
Văn Nhâm, lấy súng bắn vào mồ mả của ông ta! Người chết làm sao thanh
minh
được!
- 4. VÌ SAO
ÐẶNG
VĂN NHÂM LIÊN TỤC BƯƠI MÓC, NÓI XẤU CHẾ ÐỘ VIỆT
NAM CỘNG HÒA?
Trong
bộ sách "Bí mật hậu trường chính trị miền Nam", Nhâm đã bươi móc, nói
xấu tàn mạt cả hai nền Ðệ Nhất và Ðệ Nhị Cộng Hòa, còn
hơn cả bọn cộng sản đã từng làm. Hành động của Nhâm phải gọi
là
"bươi móc, nói xấu" chớ không phải là phê bình chỉ trích, và điều
đáng nói là đa số những điều mà Nhâm gọi là "sự thật", đều là bịa
đặt, nói láo, có ít xít ra nhiều và có những chuyện là hoàn toàn không
thể nào
kiểm chứng được, ví dụ như chuyện tổng thống Diệm xem phim sex, chuyện
đại
tướng Trần Thiện Khiêm là cộng sản nằm vùng!
Câu
trả lời chỉ có thể là: TIỀN, TIỀN, TIỀN!
Ðối với con người như
Nhâm, sống vô lương tâm, vô đạo lý, sẵn sàng ỉa
đái vào mồ mả của tổ tiên mình, bắn vào xác chết của những ân nhân của
mình thì
không có việc ác gì mà hắn không dám làm!
Mục
đích của Nhâm trong việc vu khống, bôi nhọ chế độ Việt Nam Cộng Hòa là để LÀM VỪA LÒNG BỌN QUAN THẦY VIỆT GIAN CỘNG SẢN,
có như thế
hắn mới hy vọng được xuất bản sách trong nước, một thị trường có 85
triệu
dân!!!
(Bằng
chứng là hắn đã hai lần về Việt Nam, năm 2002 và 2004 để XIN được xuất bản sách!)
- 5. CÓ PHẢI CHỈ
CÓ NHÂM MỚI TỐ CÁO THAM NHŨNG HAY KHÔNG?
Ðến đây,
chúng ta có thể nêu lên hai câu hỏi:
- Có phải
chỉ có Nhâm là người duy nhất tố cáo tham nhũng hay
không?
- Những tố
cáo tham nhũng của Nhâm có gì mới lạ hay không?
Xin thưa:
Hồi trước
năm 1975, trong thời Ðệ nhất và Ðệ nhị Cộng Hòa, báo
giới đã lên tiếng tố cáo tham nhũng rất nhiều. Bằng cớ là nhiều tờ
báo bị
trù dập, bị phạt vạ, bị đóng cửa. Ví dụ như vụ buôn lậu ở Long An năm
1974 mà
báo giới lúc bấy giờ đã phanh phui ra, thường quen gọi là vụ "Còi Hụ
Long
An". Trong thời gian đó, Nhâm cũng là một ký giả, vậy y có dám viết một
bài báo nào tố cáo "tội ác" của ông Thiệu hay không? Hay là y
nằm trốn kỹ dưới gầm giường, ngậm miệng ăn tiền hối lộ cho ... sướng
cái thân? Và để rồi ....
...... vài
chục năm sau, Nhâm mới đóng vai "người hùng",
cất công qua bên Mỹ, tìm gặp mấy ông quân cảnh nào đó, phỏng vấn, để
đưa ra
"nhân chứng" tố cáo "tội ác" của ông Thiệu buôn lậu!!!
Và chúng ta
cần nhớ rằng, bây giờ Nhâm viết bài tố cáo, y
cũng dùng lại nhóm chữ "Còi Hụ Long An" mà báo giới trước 1975 đã
từng dùng. Như vậy,
những tố cáo của Nhâm chẳng có gì là
mới lạ, chẳng qua chỉ là ăn lại những cặn bã của những đàn anh của y đã
thải ra
hồi trước năm 1975!
Một điều
quan trọng chúng ta cần lưu ý là việc tố cáo tham nhũng
phải được thực hiện ngay khi chính quyền còn đang tồn tại và ngay lúc
đó Nhâm
đang là ký giả, có điều kiện để tố cáo, như vậy mới có giá trị. Ví dụ
như bây
giờ Nhâm có gan tố cáo bọn việt gian cộng sản tham nhũng thì mới thực
tế, mới
ích nước, lợi dân. Bây giờ chính quyền VNCH đã mất, những người cầm
quyền đã
chết thì tố cáo để làm gì? Những bài viết của Nhâm không
phải là viết sử mà cũng
chẳng phải là tố cáo tham nhũng,
mặc dù y đã dùng chữ
rất đao to búa lớn là lập "Bản
Ðại Cáo Trạng", tố cáo tổng thống Thiệu tham nhũng và phản bội tổ quốc!
Do đó, việc
lập bản "Ðại Cáo Trạng" của Nhâm chỉ là một
trò hề, cũng chẳng khác gì "Lời Kêu Gọi" số 2 của "thầy"
Quảng Ðộ, kêu gọi đồng bào trong và ngoài nước nên tẩy chay hàng của
Trung
Cộng! Những chuyện "tố cáo" và "kêu gọi" mà Nhâm và Quảng
Ðộ đang làm thì thiên hạ đã làm từ tám mươi đời rồi, có gì là mới lạ? Ðiều
nực cười là Nhâm đang làm một anh hề mà cứ tưởng mình là "người
hùng", dám ăn, dám nói, dám tố cáo!
Nhâm có
ngon thì hãy tố cáo và dùng ngòi viết của mình tuyên chiến
với bọn cộng sản đang cầm
quyền.
Tư cách của Nhâm thua xa một người dân oan trong nước dám tuột quần
thách đố
bạo quyền, không bằng một giáo dân Tam Tòa đi biểu tình! Nhâm
chỉ là một THẰNG HÈN NHÁT, MỘT THẰNG PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ÐI NỐI GIÁO CHO
GIẶC
BẰNG CÁCH LẤY SÚNG ÐẠI BÁC BẮN VÀO CHẾ ÐỘ VIỆT NAM CỘNG HÒA!!!
- 6. SAU NĂM
1975,
CỘNG ÐỒNG NGƯỜI VIỆT TẠI HẢI NGOẠI NGHĨ GÌ?
Sau năm
1975, tại hải ngoại, khá nhiều người đã lên tiếng chỉ
trích, chê bai nền Ðệ Nhất và Ðệ Nhị Cộng Hòa. Nhiều người đã lên án
ông Thiệu
gay gắt là đã để mất miền Nam. Nhiều người cũng đã đề cập đến nạn tham
nhũng,
hối lộ và cho đó là một trong những nguyên nhân làm cho miền Nam bị sụp
đổ.
Họ nói đúng. Chúng ta
là người
quốc gia, chúng ta phải có can đảm nhìn thẳng vào sự thật. Khi chúng ta
bị thất
bại thì chúng ta phải tìm hiểu nguyên do vì đâu để rút kinh nghiệm chớ
không
phải lúc nào cũng chỉ nêu lên những cái tốt đẹp, còn những khuyết điểm
thì né
tránh, không dám nói tới.
Tuy nhiên,
chúng tôi không bao giờ cho rằng những người chỉ trích
nền Ðệ nhất và Ðệ nhị Cộng Hòa là cộng sản và không hề có ác cảm với
họ. Cùng
là chỉ trích nhưng có người chỉ trích để xây dựng, để rút kinh nghiệm
nhưng
cũng có những phần tử cơ hội thừa cơ nước đục thả câu, chỉ trích
để phá
hoại, để tiếp tay cho giặc! Chúng ta phải tỉnh táo phân biệt từng đối
tượng!
Một trong
những đối tượng lưu manh, lập lờ đánh lận con đen chính
là tên Ðặng Văn Nhâm! Vì sao? Vì liên tục trong
VÀI CHỤC NĂM SỐNG TẠI HẢI NGOẠI, hắn chỉ
làm có một
việc là rất kiên trì viết hàng trăm bài báo cả ngàn trang, chuyên chửi
bới, rủa
xả chế độ VNCH mà KHÔNG BAO
GIỜ THẤY HẮN VIẾT MỘT BÀI BÁO
NÀO TỐ CÁO TỘI ÁC CỘNG SẢN!!! Ðiều này
làm cho
chúng ta phải suy nghĩ và đặt dấu hỏi tại sao hắn làm như vậy?
Có những
tác giả lên án ông Thiệu nhưng đồng thời họ cũng lên án,
tố cáo gay gắt chế độ của bọn việt gian cộng sản. Ngoài ra họ còn có
những hành
động, những việc làm cụ thể, đấu tranh cho lý tưởng chung nhằm làm suy
yếu chế độ
cộng sản. Trong khi đó thì tên Ðặng Văn Nhâm đã viết hàng trăm bài báo,
chửi
toàn bộ các triều đại nhà Nguyễn và chửi tuốt luốt luôn nền Ðệ nhất và
Ðệ nhị
Cộng Hòa, ngoại trừ chế
độ của "bác" Hồ thì Nhâm
tuyệt đối không bao giờ dám đụng tới!
Thế là thế
nào? Người tự xưng là nhân vật "chống cộng số
1" tại hải ngoại mà như vậy sao? Do đó,
chúng ta phải
nhanh chóng lột mặt nạ tên Ðặng Văn Nhâm, cũng như trước đây chúng ta
đã từng
lột mặt nạ Ali BaBa Nguyễn Chí Thiện!
- 7. TRONG TÌNH
TRẠNG HIỆN NAY, BƯƠI MÓC, NÓI XẤU CHẾ ÐỘ VNCH, CÓ
LỢI GÌ KHÔNG?
Như
trên đã trình bày, chúng ta không phải là những người hèn nhát, không
dám nhìn
thẳng vào sự thật. Trong suốt 34 năm qua tại hải ngoại, rất nhiều người
đã phân
tích những lý do vì sao miền Nam bị sụp đổ. Những sự
phân tích này nhằm mục đích xây dựng, rút kinh nghiệm để tiếp tục chiến
đấu
tiêu diệt kẻ thù của dân tộc là bọn việt gian cộng sản.
Việc
làm của chúng ta hoàn toàn khác với việc làm của tên việt gian Ðặng Văn
Nhâm,
tuy rằng nếu mới nhìn thoáng qua, mọi người có thể nhầm lẫn hắn là
người quốc
gia. Hắn là con chó ghẻ phản bội chính nghĩa quốc gia và đang đâm
vào lưng
chúng ta những nhát dao lút cán!
Tất
cả mọi nổ lực của chúng ta hiện nay nên tập trung vào việc lật đổ chế
độ cộng
sản để cứu thoát 85 triệu nô lệ trong nước. Bây giờ không phải là
lúc bươi
móc những vụ tham nhũng hồi trước năm 1975 mà nếu so với những tham
những của
bọn việt gian cộng sản thì chỉ bằng một phần tỷ!!!
Những
việc làm của tên Ðặng Văn Nhâm hiện nay chỉ hoàn toàn có lợi cho cộng
sản.
Những người dân trong nước, khi đọc bộ sách "Bí mật hậu trường" của
Nhâm, có thể sẽ nghĩ rằng:
<>
- À,
thì ra chế độ VNCH nó cũng xấu xa nhiều quá! Mình
đang có ý định đấu
tranh để lật đổ cộng sản mà thấy được những xấu xa này, thì thôi, kể từ
nay
mình an tâm, an phận sống với chế độ của bác Hồ! Vì
cả hai chế độ đều tham nhũng như nhau thì đấu tranh lật đổ để làm gì!
Qua
những điều trình bày nêu trên, chúng ta có thể rút ra những kết luận
sau đây:
1. Bộ sách "Bí mật hậu
trường" của tên Nhâm là công cụ tuyên
truyền cho chế độ cộng sản, là phát đại bác
bắn vào chế độ VNCH. Nó cực kỳ nguy hiểm vì
đa số
những sự kiện đều là nói láo, nói phét, bịa đặt. Chúng tôi đã nêu ra
hai ví dụ
điển hình là vụ tướng Phạm Văn Phú và tướng Nguyễn Ngọc Loan. Ðây là
hai điều
bịa đặt và từ đó chúng ta có thể suy ra, toàn bộ quyển sách đều là
những
"sử liệu" láo lếu.
Bộ
sách "Bí mật" của Nhâm hoàn toàn vô giá trị, không bằng giá trị của
một bãi cứt bò. Vậy mà y đã rùm beng quảng cáo là "best seller", coi
như một món quà để "lập công dâng đảng"!
2.
Nhâm là kẻ phản bội chính nghĩa quốc gia, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng
sản. Rải
rác trong những bài viết của y, chúng ta thường gặp những nhóm chữ "cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, nồi da xáo
thịt", như vậy chúng ta cũng đủ biết lập trường chính
trị
của y là như thế nào rồi!
3.
Chúng tôi xin mượn những câu nói dân gian sau năm 1975:
- Chửi ông Thiệu thì mua cái
gì cũng có. Hoan hô
Hồ Chí Minh thì mua cây đinh cũng phải xếp hàng!
- Nếu cây cột đèn mà biết
đi thì nó cũng sẽ đi vượt biên!
- Tổ quốc ơi, ăn khoai mì
ngán quá. Từ giải phóng vô đây, ta ăn độn dài
dài. Từ giải phóng vô đây, ta ăn độn nhiều hơn! (Nhại
theo bài hát "Tình đất đỏ miền Ðông" của Trần Long Ẩn.)
Những
câu nói này của người dân miền Nam đủ cho chúng ta thấy thái độ chính
trị của
họ như thế nào, và họ thiên về bên nào, quốc gia hay cộng sản!
Mặc
cho tên tay sai Ðặng Văn Nhâm có viết ra hàng ngàn bài viết tố cáo "tội
ác" của ông Thiệu thì người dân cũng vẫn nói
"Chửi ông Thiệu thì mua cái gì cũng có. Hoan hô Hồ Chí Minh thì mua cây
đinh phải xếp hàng"!
Người
dân là những quan tòa xét xử rất công minh và chính xác. Chúng ta không
cần
những tên điếm lưu manh cầm viết xuyên tạc sự thật và lịch sử!!!
Trần Thanh
Ngày 18 tháng 10 năm 2009
*CHÚ THÍCH 1:
(Trích nguyên văn trong Bí mật Hậu trường chính trị miền Nam)
Việc tìm hiểu lý lịch của
một tổng thống, coi vậy chớ mà lại
dễ ợt, như chuyện mì ăn liền. Riêng với tôi lại càng quá dễ. Vì từ năm
1953,
tại miền Nam tôi đã dạy học chung trường Nguyễn Văn Khuê và trung học
Chấn
Thanh ở đường Ng. Thái Học với ông Ng.
Văn Kiểu,
biệt danh Kiểu Cụt, anh ruột ông Thiệu, nhà ở đường Đề
Thám, ngó
qua xóm Sáu Lèo, cùng một dãy phố lầu với nhà của anh Phan Quang Bổng,
đảng
viên cao cấp của VNQDĐ miền Trung, cựu Giám Đốc Thông Tin Nam Việt, và
Sáu Cứ,
tức dân biểu Hồ Ngọc Cứ,ngoại hiệu là Sáu Cu. Tuy lúc bấy giờ tôi còn
trẻ , mới
vào đời nhưng vẫn được tất cả 3 người lớn tuổi ấy coi như bạn thân
tình. Riêng
Hồ Ngọc Cứ còn chơi với tôi thân thiết, gắn bó hơn tình ruột thịt. Đây
là một
dãy phố lầu. Nhà anh Kiểu dùng căn trệt để mở tiệm bán sỉ nước mắm Mũi
Né, Phan
Thiết. Còn anh chị và các cháu đều cư ngụ tầng trên...Tuy nhiên,việc kể
chi
tiết lý lịch cựu TT Thiệu không phải là mục đích chính nơi đây. Chuyện
này ,
nhiều anh em sĩ quan trong quân đội đã biết. Vậy, tôi nghĩ bây giờ nên
giới
thiệu sơ qua một số chi tiết chính xác về cá nhân và xuất thân của vị
đệ nhất
phu nhân của nền đệ nhị CH miền Nam VN là bà Nguyễn Thị Kim Anh, gốc Mỹ
Tho, vốn
là nơi mà phái nữ rất nổi tiếng về cái món vưu vật thiên nhiên :”[i]
Gái Mỹ Tho, L...to bắng cái
ché...!”
Đấy là câu vè nhân gian đã truyền khẩu tự lâu đời lắm rồi, chớ không do
tôi bịa
đặt để quảng cáo miễn phí!
Cô Bảy Kim Anh vốn là con gái của một ông thầy thuốc ta, khá nổi tiếng
trong
tỉnh Mỹ Tho. Từ thuở còn là học trò, tôi đã có máu giang hồ vặt , thích
giao du
, nên lớn lên tôi đã có rất nhiều bằng hữu trong tỉnh trù phú này.
Trong số có
những người rất gần gũi thân cận với gia đình cô Bảy Kim Anh như: nhà
báo Hồng
Sơn (Tia Sáng) có dÌ ruột làm bà mụ đỡ đẻ cho ga đỉnh của Kim Anh,
người vợ thứ
nhất của HS cũng là người Mỹ Tho, gia đình nhạc sĩ Trần Văn Khê, Trần
Văn
Trạch, cư ngụ tại Sầm Giang ( thuộc Mỹ Tho), gia đình nhà triệu phú họ
Tôn đã gửi
nhiều con cái sang Pháp du học từ nhỏ. Mấy anh em nhà này đều là bạn
tôi. Gia
đình Khương Hữu Điểu, gia đình Đặng Văn Bé, đại tá Đặng Như Tuyết từng
giữ chức
tham mưu trưởng tiểu khu Gia Định, anh em tướng , Lê Văn Tư, Lê Văn
Năm, mà bà
cụ thân mẫu đã bán bánh canh giò heo ở chợ Mỹ Tho để nuôi con thành
đạt. Xuất
thân, Lê Văn Tư làm y tá trong nhà thương Mỹ Tho, dưới quyền của BS
trưởng Trần
Văn Chuẩn. Vì ông bS già này rất khó, lại là khắc tinh của Lê Văn Tư,
nên y tá
Lê Văn Tư chịu không nổi, phẫn chí nhảy vào quân đội, đơn vị nhảy dù..
Nói thêm
về BS Chuẩn. Ông có người con trai lớn là : đại tá Trần Văn Bá, và
người con
gái kế là Trần Thị Kim Lệ, dáng người to đen như cô Tám Hảo (heo), sau
lấy nhà
văn Dương Hà, hiện còn sống ở đường Cao Thắng SG,VN...
Sở dĩ tôi phải kể đầy đủ chi tiết như vậy cốt để chứng minh cho bạn đọc
đồng
bào biết rằng: tất cả những gì tôi biết và tôi kể ra đây đều bằng một
quá trình
tìm hiểu vô cùng sâu rộng tới mọi tầng lớp chi tiết, dù cho đối tượng
của tôi
là tổng thống, và phu nhân cùng gia đình...Tôi chẳng cần bịa đặt. Đó
là hành
vi của bọn hạ sĩ văn đạo. Không phải là chức năng của người cầm bút trí
thức có lương tâm cao đẹp. Trong
thời gian
làm báo ở quê nhà, tôi giao du với đủ hạng người tai to mặt lớn.Nhưng
tôi đến
với bất cứ ai cũng đều với một thái độ chững chạc, lịch thiệp, không để
ai
khinh mình. Hầu hết các chuyện thâm cung bí sử trọng đại , đôi khi liên
quan
đến bí mật quốc phòng và an ninh chính trị, quân sự đều do các đàn anh,
các bạn
chí thân của tôi từng nắm quyền chóp bu trong chính giới thuật cho tôi
nghe vào
những lúc trà dư tửu hậu, hay trong những đêm dài, ngủ chung một phòng
tỉ tê
tâm sự.
-” Dữ quân thoại nhất
dạ, thắng độc thập niên thư”! (Tâm sự với đấng
cao
nhân, quân tử một đêm, còn hơn cả mười năm đọc sách).
Thế mà trong thiên hạ lại có những thứ sâu bọ, ra hải ngoại mới lột xác
lên làm
người, lại dám viết càn , vô liêm sĩ cho rằng tôi ” lấy tin dưới gầm
giường”!
Ghi chú: Bạn đọc nên biết:
tôi , ĐVN, từ 1954, ở miền Nam,
khi cụ Diệm chưa về nước làm thủ tướng , tôi đã có dịp làm tờ nhật báo
Việt Nam
của cụ Vũ Hồng Khanh (VQDĐ). Sau đó tôi còn liên hệ với tuần báo Xã Hội
do ông
NĐ Nhu tổ chức. Ngoài ra, tôi còn kết thân
với
nhiều anh em lãnh tụ cao cấp của Đại Việt
miền Trung
và miền Nam. Miền Trung là: lãnh tụ Hà
Thúc Ký,
miền Nam có Nguyễn Ngọc Huy và
nhiều anh em khác trong bóng tối. Ra hải ngoại, tôi vẫn giữ liên lạc
tốt với
các anh Hà Thúc Kỳ và Ng.Ngọc Huy bằng thư từ và điện thoại. (Những thư
từ của
các bạn, hiện tôi còn lưu giữ).
** CHÚ THÍCH 2:
(Trích
nguyên văn của Ðặng Văn Nhâm viết trong quyển
"Bí mật hậu trường chính trị miền Nam)
TƯỚNG PHÚ
ĐƯỢC ĐỀ CỬ LÀM TỔNG TRƯỞNG
QUỐC PHÒNG TRONG CHÁNH PHỦ HOÀ HỢP!
Nhận định này chắc chắn cũng là nhận định của tướng Phạm văn Phú, tư
lệnh vùng
2 CT.
Như vậy, bạn đọc đã thấy rõ : quan niệm chiến trường của 2 phe CSBV và
VNCH
khác hẳn nhau hoàn toàn. Bây giờ chỉ còn lại yếu tố chiến thuật quyết
định
thắng bại mà thôi. Như ta biết, quân CSBV đã áp dụng triệt để chiến
thuật NGHI
BINH và THẦN TỐC. Ở đây , tôi không nói đến yếu tố BÍ MẬT nữa , vì đoàn
quân cơ
giới đông đảo hàng ngàn chiến xa, xe kéo pháo v.v...vận chuyển rầm rộ,
ầm ĩ
ngày đêm , làm sao BẢO MẬT được ?! Chỉ trừ khi nào quân thám báo VNCH
là một
binh đoàn đui mù, điếc lác hết cả mới không thấy biết, ngược lại họ
phải báo
cáo lên cấp chỉ huy. Nhưng cấp chỉ huy quân đoàn 2, đã nhất định bảo
thủ quan
niệm sai lầm từ căn bản của mình. Tướng Phạm Văn Phú tư lệnh vùng 2,
trước sau
gì vẫn khăng khăng cho rằng quân CSBV sẽ chỉ tấn công Pleiku và Kontum
mà thôi.
Trong HSMDĐL, Nguyễn Tiến Hưng viết:"...TT Phạm văn Phú, tư lệnh quân
đoàn
2đã được sĩ quan tình báo của ông và cả bộ tổng tham mưu QLVNCH báo
động về
trận đánh BMT, nhưng ông không chịu tăng cường phòng thủ thành phố này.
Phú
tưởng rằng địch có ý đánh lạc hướng để tấn công Pleiku, bản doanh của
bộ tư
lệnh quân đoàn 2. Toàn bộ sư đoàn 23 BB đã được điều động về Pleiku,
việc phòng
thủ BMTgiao lại cho một liên đoàn biệt động quân và điạ phương quân,
phần lớn
gồm dân thượng. Tướng Phú ở lại Pleiku, cách BMT 94 dặm về phía bắc.
Khi địch
tấn công BMT ông ta bị cô lập hoàn toàn và không thể điều động SĐ 23 BB
để
chiếm lại thế thượng thủ được nữa !" ( trang 444).
Đến đây, tôi xin phép độc
giả mở một dấu ngoặc, nói riêng về tướng Phú
trong
những ngày cuối cùng của đất nước. Sau
khi vùng 2
đã mất, quân đoàn 2 bị tan như xác pháo, xác quân dân phơi ngập đưòng,
ông ta
bay về Sài Gòn, vẫn chưa thấy nhục,
vẫn chưa
chịu tự tử ngay. Ông ta còn cố cộng
tác chặt chẽ
với Dương Văn Minh trong âm mưu thành lập chánh phủ liên hiệp hoà hợp
hoà giải
dân tộc. (Thành phần nội các xin xem nơi chương sau).
Nhưng sau khi giải pháp chánh phủ hoà hợp hoà giải
dân tộc nêu trên bất
thành,
vì sự vụng về, thiển cận đến ngu đần , và sự quá tin vào vai vế của
người em
tập kết tên Dương văn Nhựt ,của Dương văn Minh, nên
tướng Phú mới tự tử trong tuyệt vọng, chứ không phải tuẫn tiết vì lý do
thất
trận ở vùng 2 như nhiều người đã lầm tưởng.
Bây giờ dù sao tướng Phú cũng đã ra người
thiên cổ , tôi không có ý
định phán
xét ông ta, nhưng không khỏi đặt dấu hỏi nghi ngờ về hành vi và tham
vọng chánh
trị của ông ta trong những giờ phút nghiêm trọng nhất của lịch sử dân
tộc ở
miền Nam VN. Bởi vì theo tôi biết, đến giờ phút ấy, những tướng tá nằm
vùng cho
CSBV, hoặc đã âm mưu bán đứng quân dân miền Nam cho CSBV đã qui tụ gần
đủ mặt
chung quanh " mâm sôi, điã thịt " mà người ta sắp định dâng cho Dương
Văn Minh . Ngoài, chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh như tôi đã nói ở đoạn
trên, còn
có chuẩn tướng Lý Bá Hỷ. Vào giờ phút cuối cùng của miền Nam VN , chuẩn
tướng
Lý Bá Hỷ, đang đóng vai tư lệnh phó Biệt Khu Thủ Đô, dưới quyền tướng
Minh Đờn.
Lý Bá Hỷ thuộc lứa tuổi tròm trèm với Nguyễn Hữu Có,năm nay khoảng
chừng 80
tuổi, sanh trưởng trong một gia đình địa chủ ở Cần Thơ, nhưng hình dung
đặc
biệt " Chú Ba Chợ Lớn". Vợ của Lý Bá Hỷ tên là Nguyễn Ánh Duyên, có
quốc tịch Pháp, đã từng làm thơ ký đánh máy trong văn phòng của cưụ
quốc trưỏng
Bảo đại. Bà mẹ của tướng Lý Bá Hỷ vốn là " mẹ chiến sĩ" , cố vấn hội
liên hiệp phụ nữ tỉnh Cần Thơ, cũng giống như mẹ của đại tá, nghị sĩ
Hồng Sơn
Đông , cũng tay chân tâm phúc của Minh Sún, gốc Tây Ninh, đã từng nuôi
dưỡng
cưu mang Lê Duẫn trong nhà.
Cậu ruột của Lý Bá Hỷ là giáo sư Lê Văn Huấn, vốn làm giám học(censeur)
trung
học Petrus Ký, thời GS Lê Văn Kim làm hiệu trưởng . Lúc bấy giờ tác giả
bài này
còn là học sinh của trường Petrus Ký, nên cũng biết GS Huấn khá rõ. Ông đã từng
tham gia kháng chiến. Về sau, khi ông Diệm
về nước, GS Huấn làm phó tổng thơ ký liên minh các lực lượng dân tộc
dân chủ và
hoà bình VN. Lý Bá Hỷ còn một cậu ruột khác là cố thủ tướng Lê Văn
Hoạch. Nhưng
đặc biệt nhất là sự liên hệ mật thiết giữa Lý Bá Hỷ với ông già gân
Trần Văn
Hương. Tuy tuổi tác 2 người chênh lệch nhau xa, nhưng ông Hương đã cùng
Lý Bá
Hỷ cặp kè với nhau ra khu kháng chiến năm 1945. Trước năm 1945, ông
Hương vốn
là thanh tra tiểu học ở Tây Ninh. Nhưng 2 người ra khu chẳng được bao
lâu lại
mò về thành. Trong 2 lần làm thủ tướng , năm 1965 và 68, lần nào ông
Hương cũng
đem Lý Bá Hỷ về cho làm chánh võ phòng và cất nhắc lên chuẩn tướng. Đến
những
ngày cuối cùng của miền Nam , ông già Hương lại định đem Lý Bá Hỷ vào
dinh Độc
Lập, nhưng chưa kịp thì phải nhường ngôi lại cho Dương Văn Minh. Vai
trò của Lý
Bá Hỷ trong thời gian này tuy khiêm nhường , nhưng cũng là một " môi
trường " thuận lợi cho Minh Sún trong việc xây dựng chánh phủ liên hiệp
với CS và mặt trận.
Vậy, sự hiện diện của tướng Phú trong danh sách chánh phủ này là điều
rất đáng
để cho chúng ta suy ngẫm. Một bại tướng, làm chết hàng trăm ngàn quân
dân vô
tội, đáng lẽ phải đưa ra toà án binh xét xử tội trạng, chứ sao lại được
phong
chức tổng trưởng quốc phòng ? Phải
chăng đây là
một hành động đền ơn cho tướng Phú, đã biết nghe lời vợ dạy" không đánh
nó"?
Theo tôi biết, đa số tướng lãnh ( nếu không
ra mặt trực tiếp, thì giao
cho vợ,
hoặc sĩ quan thân tín) trong quân đội VNCH đã ngầm bán thuốc tây, vũ
khí, gạo,
và các loại nhu yếu phẩm khác cho địch quân. Có thể họ còn ngấm ngầm
nằm vùng,
làm nội tuyến cho địch quân với mục đích phe nào thắng họ cũng được
chia chác
phần xôi thịt. Núi xương sông máu của binh sĩ và đồng bào vô tội càng
nhiều thì
danh vọng của họ càng bảo đảm chắc chắn hơn và cao hơn ! Đau đớn thay !
TRÍCH NGUYÊN VĂN:
" .... Trong thời gian lâu dài,
từ 1963 đến 1975, tôi đã có dịp chuyện trò, tiếp xúc nhiều lần với ông
Dương
Văn Minh lúc ở trong nước lẫn khi ông phải lưu vong ở Thái Lan, nên tôi
cũng
biết được phần nào bản chất của ông. Nhưng thực sự tôi không ngờ, đến
năm 75,
theo lời thuật của tướng Nguyễn Hữu Có, ông Minh đã ngu thật là ngu.
Đến mức
đần độn. Khi cờ đã đến tay mà ông vẫn không biết phất ra sao. Ông đã
phải bám
chặt vào gã thầy chùa Thích Trí Quang, vốn tay sai CSBV, nên đã để hỏng
mất một
cơ hội ngàn năm lập nên sự nghiệp!
Đây xin bạn hãy nghe lời tôi kể, rồi đến lời tường thuật của tướng Có
trong
giây phút dầu sôi lửa bỏng của dân tộc và đất nước:
- Tôi kể: Ngày 29.4.75, ngay sau khi vừa được bàn giao chức vụ tổng
thống,
việc đầu tiên của DV Minh là di chuyển toàn bộ gia đình vợ con, cháu
chắt vào
cư ngụ trong dinh Độc Lập. Suốt ngày hôm nay, DV Minh và Ng. Hữu Có chỉ
lo giữ
liên lạc với TT Trí Quang, để tiến hành việc thành lập một chánh phủ
hòa hợp
hòa giải dân tộc gồm 2 thành phần (thay vì 3 như lúc đầu. Vì sau
cùng CSBV rút lui).
Một bản dự thảo nội các đã được phác họa như sau:
Đồng chủ tịch: Dương Văn Minh, Trần Văn Trà.
Ba phó chủ tịch: Vũ Văn Mẫu, Trịnh Đình Thảo, Cao Văn Bổn.
Tổng trưởng quốc phòng: Phạm
Văn Phú,tổng
trưởng ngoại giao: Nguyễn Thị Bình, TT Tư pháp: Trương Như Tảng, TT Nội
Vụ: Vũ
Quốc Thúc, TT kinh tế: Ng. Văn Hảo, TT thương mại: Lê Quang Uyển,TT tài
chính:
Trần Ngọc Liễng... Nếu bộ nào tổng trưởng là người của Minh thì đổng lý
VP là
người của MTDTGP.
Ngoài ra còn một Hội Đồng Cố Vấn chánh phủ gồm: Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh
Tấn
Phát,Thích Trí Quang (Phật Giáo), Lương Trọng Tường(Hòa Hảo), Bảo Đạo
Hồ Tấn
Khoa (Cao Đài), linh mục Chân Tín (Thiên Chúa Giáo), cựu thủ tướng Trần
Văn Hữu
v.v…
* Hãy đặc biệt chú ý bản dự thảo thành phần chánh phủ 2 thành phần của
DV Minh,
do tôi nêu trên. Nên biết: Bản sao dự thảo này Lý
Qúi Chung đã trao tận tay cho tôi. Đây chính là đầu mối,
là
nguyên nhân sâu kín nhất đã khiến cho phe cánh CSBV phải mau chóng ra
tay thanh
trừng và loại trừ hết các phần tử trong hàng ngũ MTDTGPMN và nhóm Câu
Lạc Bộ
Kháng Chiến. Từ Nguyễn Hữu Thọ, Nguyễn Thị Bình, Nguyễn Thị Định, Trần
Văn Trà,
Nguyễn Văn Hiếu, Huỳnh Tấn Phát, Trình Đình Thảo, Trương Như Tảng v.v…
Riêng
đám Vũ Văn Mẫu, Lý Quí Chung, Hồ Ngọc Nhuận, Hồ Ngọc Cứ, Lý Chánh
Trung, Trần
Ngọc Liễng v.v… đều chẳng được hưởng sơ múi ....."
***Chú thích
3: Trích nguyên văn trong "Bí mật hậu trường
chính trị":
TRÍ QUANG
SUÝT BỊ ĐẠP RA KHỎI PHI CƠ!
Nhân dịp đến Santa Ana để phát hành lần đầu tiên tác phẩm này, tôi đã
có dịp
gặp cựu đại úy Cung, còn gọi là Cung Củ Đậu. Trước đó không lâu, dưới
thời đại
tá Phạm Văn Liễu làm Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia, trung úy Cung đã
được
biệt phái sang Tổng Nha Cảnh Sát QG làm công tác bài trừ du đãng trong
một thời
gian ngắn. Khi đại tá Liễu rời khỏi chức vụ thì trung úy Cung cũng trở
về đơn
vị gốc giữ nhiệm vụ đại đội trưởng thuộc tiểu đoàn 6 nhảy dù. Giữa lúc
tình
hình chánh trị ở miền Trung đang sôi sục, tiểu đoàn này đã được tăng
phái đến
Đà Nẵng, để ứng chiến với CSBV, đồng thời dẹp loạn bàn thờ xuống đường
do Thích
Trí Quang chủ trương, và vãn hồi an ninh trật tự trong thành phố.
Theo lời tường thuật của trung úy Cung, một hôm, thiếu tá Nguyễn Văn
Minh, tiểu
đoàn trưởng TĐ 6 nhảy dù, đã ra lịnh trực tiếp cho ông cách vắn tắt:
-”Trung úy Cung hãy đem
theo vài binh sĩ, cấp tốc ra phi trường Chu
Lai, để
nhận một nhiệm vụ quan trọng. Nhiệm vụ gì chưa được biết!”
Trung úy Cung nhận lệnh, đem theo 6 binh sĩ tùy tùng, đến ngay phi
trường Chu
Lai. Nơi đây, ông được tướng Loan tiếp
đón xuề xòa, thân mật. Tướng Loan trao cho
trung úy
Cung một phong thơ dán kín, ngoài bì đề rõ hai chữ lớn, đậm nét: “TỐI
MẬT”.
Ngòai ra, tướng Loan còn căn dặn thêm: “Chỉ được mở ra khi máy bay đã
cất cánh
khỏi phi trường Chu Lai 45 phút!”
Trước khi chia tay, tướng Loan còn vỗ vai trung úy Cung căn dặn thêm
bằng một
câu thân mật kiểu riêng, theo thói quen của ông: ”Cái
địt cụ mày, Cung. Phải làm cho được việc đó nghe!”
Lát sau, một chiếc xe nhà binh, loại “đốt-cát” (Dodgex 4), chở đến giao
cho
trung úy Cung một đoàn người bị bắt. Cứ hai người còng tay chung
vào một cái
còng.
Trong đám này,
trung úy Cung nhận ra ngay Thượng
Tọa Thích Trí Quang, đại đức Thích Thiện Thành, thiếu tá tuyên úy Phật
giáo,
đại diện Phật giáo miền Trung, bác sĩ Mẫn thị trưởng Đà Nẵng, đại úy Nguyễn Thừa Dzu, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn
11 BĐQ,
đại úy Tôn Thất Trực BĐQ, trung úy Lê Bá Ngọ, trung úy Nguyễn Văn
Vượng…,
cùng với một số nhân vật dân sự khác, mà ông không quen biết.
Thấy thế trung úy Cung tự hiểu ngay là ông có trách nhiệm phải áp giải
các phạm
nhân phản loạn này về Sài Gòn bằng phi cơ quân sự đang túc trực sẵn
trên phi
đạo.
Trong phi cơ, lúc đó đang
bay trên cao độ hàng ngàn thước, trung úy
Cung để ý
thấy chiếc cửa sau của phi cơ vẫn luôn luôn mở sẵn, mặc dù đây không
phải là
một chuyến bay thả dù tiếp tế hay huấn luyện nhảy dù. Thâm tâm trung úy
Cung
không khỏi ngạc nhiên, nhưng lúc bấy giờ ông không thể nào tìm ra lời
giải đáp.
Khi phi cơ áp giải các can phạm đã bay được khoảng 40 phút, bỗng trung
úy
Nguyễn Văn Quảng, phi công chính của chiếc C47 này, thình lình mở cửa
buồng lái
ra, ngoắc trung úy Cung lại gần và khẽ bảo cho biết vắn tắt: “Lệnh của
Sáu Lèo,
cho biết hủy bỏ vụ vừa rồi!”
Nghe nói như vậy, trung úy Cung càng thêm hoang mang, thắc mắc. Ông
chẳng hiểu
vụ gì, và thầm tự hỏi: ”Mình đang lãnh trách nhiệm thi hành một công
tác bí mật
gì đây?
Trung úy Cung liền hỏi
trung úy Quảng:
-“Bây giờ tôi mở thơ TỐI
MẬT này ra xem được không?”
Trung úy Quảng đáp gọn lỏn: “Tùy ý cậu!”
Trung úy Cung mở thơ TỐI MẬT ra xem, chỉ thấy vỏn vẹn một hàng chữ mệnh
lệnh
vắn tắt: “KHI MÁY BAY ĐÃ CẤT CÁNH 45
PHÚT, ĐẠP
TẤT CẢ XUỐNG RỪNG!”
Như vậy, rõ
ràng tướng Loan
đã ra lịnh bằng giấy trắng mực đen
rành rành cho trung úy Cung Củ Đậu
phải đạp tất cả phạm nhân đã tạo
loạn ở miền Trung ra khỏi phi cơ, cho rớt xuống rừng. Nhưng tới phút
chót,
không hiểu nghĩ sao, tướng Loan đã ra lịnh bãi bỏ kịp thời cuộc thủ
tiêu rùng
rợn này.
Sau khi đọc xong hàng chữ mật lệnh của tướng Loan, trung úy Cung nhìn
ra phía
cửa sau của phi cơ thấy vẫn còn mở toang hoác, khiến ông không khỏi
rùng mình
kinh sợ. Mặc dù ông vốn là một sĩ quan nhảy dù nổi tiếng gan dạ và can
đảm.
Trong suốt cuộc đời chiến binh, trung úy Cung đã coi việc nhảy ra khỏi
phi cơ,
thân xác lơ lửng giữa không trung như một trò đùa. Nhưng quả thật chưa
một lần
nào ông dám nghĩ đến việc nhảy ra khỏi phi cơ... không có dù!!!
Riêng trường hợp của đại úy Tôn Thất Trực và đại đức thiếu tá tuyên úy
Thích
Thiện Thành, tôi còn được cựu đại úy Cung Củ Đậu giải thích tường tận
thêm như
sau:
Về Tôn Thất Trực, ông nói nguyên văn trong băng ghi âm: ”Thằng Trực,
lúc đó nó
chỉ là trung úy thôi. Nhưng nó tự mang lon đại úy lấy, đâu có ai gắn
lon cho nó
đâu!”
Được hỏi về lý do nào mà Tôn thất Trực đã được tướng Loan cho về tổng
nha Cảnh
Sát QG, làm việc trong nhóm ”Bài trừ Tệ Đoan Xã Hội” cùng với đại úy
Chi, cựu
đại úy Cung Củ Đậu cho biết dường như nhờ sự can thiệp của một người
cậu hay
chú gì đó của Trực đã từng làm lớn trong chánh phủ. Hình như ông Tôn
Thất Thiện
hay Tôn Thất Chước gì đó!?
Nhưng về Tổng Nha Cảnh
Sát không được bao lâu, Trực đã bị tướng Loan
trả về
quân đội, rồi bị tống ra sư đoàn 21, đóng ở Cà Mau. Đây là tiết lộ của
cựu đại
úy Cung. Tôi xin ghi lại nơi đây để mọi người cùng nhận định.
Về lý do, cựu đại úy Cung
cho biết thêm nguyên văn: ”Về Sài Gòn nó quậy
dữ quá,
nên ông Loan chịu không nổi. Hằng ngày, đi đến đâu, lúc
nào trên cổ nó cũng đeo lủng lẳng sâu chuỗi tai người ở ngực,
và hai
bên hông lại còn kè kè hai khẩu súng Rouleau giống hệt như mấy tay Cao
Bồi
Texas… Thấy như thế, ai cũng tưởng nó gan dạ và ngon lành lắm. Nhưng
thực ra nó
rất nhát!…”
Về đại đức thiếu tá tuyên úy Phật giáo Thích Thiện Thành, đại diện Phật
giáo
miền Trung, cựu đại úy Cung Củ Đậu cho biết như sau: ”Thằng đó có tu
hành con
mẹ gì đâu. Tôi biết nó rõ quá mà!… Gốc nó là dân du đãng ở Tam Tòa. Lúc
tôi về
tổng nha Cảnh Sát QG, thời ông Liễu, tôi làm công tác bài trừ du đãng,
chính
tôi đã bắt giam nó mà…” Được hỏi vì sao một tên du đãng trở thành một
nhà tu
hành Phật Giáo, cựu đại úy Cung cho biết nguyên văn: ”Trong thời Phật
giáo đấu
tranh, nó đã chạy theo hòa thượng Tâm Châu, làm cận vệ viên cho thầy
Tâm Châu,
rồi được đề bạt đồng hóa làm sĩ quan tuyên úy Phật Giáo. Nó chỉ đội lốt
tu hành
thôi. Thực tế nó vẫn lấy vợ và chơi bời khét tiếng. Tôi còn đặt cho nó
cái tên
nữa là: Thích Tàn Nhẫn!”…
Tóm lại, mặc dù những điều tôi kể trên
đều do các
nhân vật thẩm quyền, chứng nhân đáng tin cậy nhất đọc vào băng ghi âm
hoặc viết
trên giấy, nhưng riêng tôi nhận thấy vẫn còn đôi chút
lấn cấn về
trường hợp của hai đại úy Tôn Thất Trực và Nguyễn Thừa Dzu. Trong vụ
này hiển
nhiên còn nhiều bí ẩn thâm sâu, có lẽ chỉ riêng hai đại úy Trực và Dzu
là người
trong cuộc biết được mà thôi.
Các sĩ quan này đã theo Thích Trí Quang tạo phản, nhưng rồi vì thế cô
lực tận
mà phải chịu đầu hàng, để bị bắt còng chung với ”lãnh tụ cán bộ CS nằm
vùng” và súyt bị đạp ra khỏi phi cơ cho
chết mất xác giữa
rừng già, hay đã được tướng Loan mua chuộc bằng tiền tài và
chức vụ
trong ngành cảnh sát, để phản lại Trí Quang? Riêng đại úy Trực, ai đã
hạ sát,
hay du kích CS đã bắn xẻ khi ông đang nằm nghỉ trên võng? Những câu hỏi
này,
tôi đã cố gắng đi tìm lời giải đáp nhiều năm, và ở nhiều nơi, nhưng vẫn
không
ra manh mối. Vậy bây giờ tôi nêu lên đây để mọi người cùng suy ngẫm!
(Còn tiếp)