Nhà bác học Darwin đưa ra thuyết tiến hóa, sau khi nghiên cứu cơ thể
của một vài sinh vật như con ngựa. Tuy nhiên, thuyết nầy đã bị tên bất
lương khoa bản Karl Marx lấy làm nền tảng trong tà thuyết cộng
sản, nhằm ngụy biện cho lý luận Duy vật để đánh đổ tư tưởng duy tâm.
Theo nhản quan của Karl Marx thì con người thoát thai từ loài vượn,
nhưng trong rừng, sở thú....có biết bao loài khỉ, vượn, đười ươi, sao
lại không rụng lông, sứt đuôi để trở thành" đỉnh cao trí tuệ" là thành
phần" ưu việt" trong loài người?. Đây là câu hỏi mà ngay cả tổ sư ma
giáo Karl Marx cũng không thể trả lời nổi, huống chi đám giả nhân cộng
sản ngày nay.
Trong huyền thoại của người Trung Hoa, có câu
chuyện về loài cá chép hàng năm cố vượt qua vũ môn để thành rồng; nhưng
con kiến có khả năng bò lên tận lầu thứ 100 cũng chỉ là kiến, chứ nào
thành con khác, thoát khỏi kiếp kiến. Sự tiến hóa cũng nhìn thấy rõ nét
trong một số sinh vật như: con sâu sống lâu ngày hóa bướm, lăn quăn
thành muỗi, con nhộng thành ong....tuy nhiên, không có thứ gì cũng tiến
hóa như " cứt thành phân".
Người Việt Nam có
câu tục ngữ:" sống lâu lên lão làng" và trong giới tu sĩ Phật
Giáo cũng có câu: " tu lâu lên huề thượng", trong quân đội có: "đi lính
lâu thành thượng sĩ già".....nhưng bên Công Giáo, có nhiều người sùng
đạo, siêng năng đi lễ, phục vụ tận tình cho đức tin đến chết, thế mà
không lên linh mục, nếu không hội đủ tiêu chuẩn và điều kiện để lên làm
chủ chăn. Đám Việt Cộng khỉ luôn lấy thuyết duy vật làm" cơ sở" nên
dưới nhản quan của đám" từ vượn lên người, mất mấy triệu năm" cũng có
chuyện: theo đảng khỉ lâu năm là trèo cao vào cơ cấu lãnh đạo, nhưng
nếu ở trong đảng lâu năm mà không có phe cánh, nhất là có gốc thuộc
miền Bắc, thì cũng chỉ là thứ tay chân bộ hạ, sau khi dùng xong là" vắt
chanh bỏ vỏ"; do đó ở miền Nam, có biết bao nam DU KÍCH và nữ DÍT-CU,
thâm niên trong đảng cướp, lập bao thành tích khủng bố, cướp của, giết
người không gớm tay, nhưng có ai lên nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc
trên đường danh vọng như tên du kích Nguyễn Tấn Dũng, bò lên tới chức
thủ tướng. Lý do thật đơn giản: hắn là giọt máu rơi của một tên cán cốm
miền Bắc, chứ nào đâu" tiến hóa tự nhiên".
Cũng từ duy vật nầy mà
trong hàng ngũ đảng, có nhiều cán dốt, sau khi" bổ túc văn hóa bình dân
học vụ" được đảng nâng cấp vào đại học, lấy những bằng cấp đúng tiêu
chuẩn đào tạo Hồng hơn chuyên:" dốt như chuyên tu, ngu như tại chức". Sau
ngày 30 tháng 4 năm 1975, câu chuyện:" cười ra nước đái" của một cán bộ
khỉ cộng, thuộc thành phần" lương y như đồ tể" khi gặp một bà lao công
già, với quá trình làm việc hơn 20 năm. Nghe xong, cán ngố lắc đầu và
phán rằng:" chế độ Mỹ Nguỵ chèn ép giai cấp công nông, nếu bà ở miền
Bắc, đảng nâng đỡ thành bác sĩ..", nghe qua ai cũng" tá hỏa tam tinh"
về lối" dụng nhân như dụng củi" của đảng Cộng khỉ Việt Nam, nên thành
phần chuyên môn, nhất là bác sĩ Việt Cộng là" giựt con mắt", coi chừng
là thứ" quân hàm bác sĩ" bằng giả, dỏm....giết người hợp pháp trong các
bịnh viện. Cho nên, những ai ở nước ngoài về thăm nhà, khi đau yếu,
cũng nên cẩn thận khi được bác sĩ " cách mạng" chửa trị, hay quí bà, cô
nào ham rẻ về giải phẫu thẫm mỹ, là có ngày biến thành Chung Vô Diệm,
thay vì Hằng Nga, chưa kể đến bao bất trắc về dụng cụ nhiễm trùng (
loại HIV, viêm gan..) là thời gian làm đẹp ở thế gian nầy bị" rút ngắn"
đấy..
Nhà báo Đặng
Văn Nhâm, người có bộ râu mép từa tựa như Cầu Cao Cầy, theo hình chụp
thì hơi xấu hơn, hình như hơi" quăn" như thứ lông mọc nơi" bí mật khuê
phòng", nếu cái MỒM của nhà báo họ Đặng" tiến hóa" theo duy vật như tu
duy của Marx, từ nằm ngang, sang nằm dọc, thì tạo thành" MỘT LẰN" như
hang Pác Pó của giới quần hồng.
Một điểm tiến hóa khác là" bác Hồ" từ đáy quần tà lỏn, dù có" làm cách
mạng vô sản" thật sự là không có vải che, vô sản hết cỡ, khi hát bác"
bác cùng chúng cháu hành quân", giã gạo ban đêm, có khi ban ngày với
quá trình" cách mạng" vùng lên để cỡi quần:" đêm bảy ngày ba, ra vào
không tính". Từ cái quá trình duy vật ấy, thế mà không ai kêu là ÔNG,
dù" bác Hồ" được giới phụ nữ" vô vàng kính yêu" hơn cả tình hữu khỉ,
hữu vượn Việt-Trung đời đời bền vững như Mu với Dái, như đái với ỉa,
như chôm chĩa với tham ô..", nên bác Hồ lâu năm, đời đời được gọi là
CON, dù quần có thể tuột, dái có thể lòi, song chân lý ấy hổng bao giờ
thay đổi.
Nhà báo Đặng Văn Nhâm sống tự do ở miền Nam, nhưng
lại dửng dưng, bình chân như vại, qua chủ trương:" quốc gia hưng vong,
thất phu trốn lính", ở hậu phương sống an bình mà lại còn" phát huy"
khả năng" ăn hối lộ", đúng là" thiên tai" của đất nước. Hình như nhà
báo nầy thông suốt tư tưởng chủ tặc Hồ chủ khỉ qua câu tuyên bố lếu láo
tại quảng trường Ba Đình ngày 2 tháng 9 năm 1945 rằng:" không có gì quí
hơn độc lập tự do",
thì nhà báo Đặng
Văn Nhâm cũng áp dụng:" không có gì NHÁT hơn trốn lính mà mặc ÁO GIÁP"
ở giữa thủ đô của nước Việt Nam Cộng Hòa. Trong suốt thời gian
mà:
" Đất nước đắm chìm trong khói lửa.
Hởi người yêu nước, động
lòng chưa?"
Nếu hát nhái theo bài của nhạc nô Trần Long Ẩn trong bài"
Tinh đất đỏ miền Đông" thì:
" Trong chiến tranh là không có mặt.
Nơi ăn nhậu là có mặt
chàng.
Sống giữa thủ đô mà mặc
áo giáp.
Đúng là quân chết nhát
nhất thời nay.
Tổ quốc ơi! Sao thằng nầy
nhát quá..
Từ trốn lính hôm qua, ta
lặn kỷ dài dài.
Từ trốn lính cấp cao, ta
hối lộ như ai.."
Nhà báo Đặng Văn
Nhâm chả đóng góp một bàn tay cùng với quân dân miền Nam chiến đấu bảo
vệ tự do, cơm no... ngoại trừ kiếm ăn, tham nhũng là" nghề của chàng".
Do cái quá trình trốn lính, cũng như" bác Hồ" trong đáy quần tà lỏn,
với tên gọi thân thương là" CON", ngọt ngào như Tố Hữu" tiếng đầu đời,
con gọi Sít Ta Lin"; nên nhà báo Đặng Văn Nhâm không thể gọi là" ÔNG
TRỐN LÍNH" hay trịnh trọng gọi là Ngài trốn quân dịch, mà gọi là"
THẰNG TRỐN LÍNH"
mới đúng theo" chữ nghĩa" mà nhà báo nầy khoe khoan là người" văn hay
chữ tốt nhất" tại hải ngoại. Nói mà hổng sợ trật là ở miền Nam trước
1975,
Đặng Văn
Nhâm là" nhà báo lừng danh, nhưng HỔNG AI BIẾT" như câu nói đùa của dân
chúng:" thông minh nhưng CHẬM HIỂU", nên trong danh sách WHO'S WHO, tìm
hoài mà hổng thấy tên thằng trốn lính cao cấp nầy nằm đâu?. Làm
báo mà không ai biết, thì làm nhà văn, chắc là cũng" không ai biết" tác
phẩm nào của tác giả Đặng Văn Nhâm là gì, dù ở miền Nam có nhiều nhà
văn như Nguyễn Mạnh Côn, Hoàng Hải Thủy, Nghiêm Lệ Quân, Lê Xuyên, Hoài
Điệp Tử.... đúng là:
" Lúc trong nước, văn tài ĐÉO có.
Ra nước ngoài, nhà béo,
nhà văn.
Đúng là thứ ruồi nhặng,
lăn quăn.
Trước lếu láo, sao thời
khoát lát".
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, ra hải ngoại nhờ tàng
lộng" Việt Nam Cộng Hòa", thì văn tài mới bừng phát như" kinh tế thị
trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, cầu ỉa cũng rào, viết tầm phào
mà xưng tài ưu việt", nên thằng lưu manh, súc sanh, dã thú Đặng Nham
Nhở mới" can đảm" viết 3 quyển" giặc thầy chùa". Tuy nhiên nếu trước
1975, ở miền Nam mà" cam đảm" viết vạch mặt bọn tu sĩ TỨ DIỆU XÚ:"
gian, tham, dâm, ác" thì dân tộc và đạo Phật đỡ khổ biết mấy, đâu có vụ
biến động Phật Giáo miền Trung 1966, miền Nam ổn định hậu phương khi"
giặc thầy chùa" bị dẹp tan do mất uy tín, nên không được Phật tử ủng
hộ. Miền Nam tự do, nên mới có câu:" nhát đĩ, nhì sư, tam cha, tứ
tướng" đăng báo đàng hoàng, thế mà nhà văn Đặng Văn Nhâm đâu có" can
đảm" để viết, mà phải đợi tới khi loạn thầy chùa đã" công thành danh
toại" sau ngày 30 tháng 4 năm 1975: kẻ giàu sang trong giáo hội quốc
doanh, người xuất ngoại thành" triệu phú Phật Giáo" với các ngôi chùa"
hoành tráng" ở nhiều cường quốc đương đại, thì mới vạch mặt là coi như"
chuyện đã rồi", cháy hết nhà thì mới gắng" alarm" là thừa quá. Đi lính
mà sợ thì làm sao có đủ can đảm để lột mặt giặc thầy chùa khi chúng còn
mạnh và đang hoành hành, nên nhà báo Đặng Văn Nhâm thật là:
" Giặc tràn là ta LÁNH.
Giặc về là ta DÔNG".
Sau khi sống nơi
bình yên ở Đan Mạch, Đặng Văn Nhâm mới" phát huy" thiên tài và trở
thành thiên tai, là thứ" đạo đức cách mạng" theo kiểu" ăn cháo đá bát",
nhờ bốn chữ" Việt Nam Cộng Hòa" mà có nhà đất, sống tự do ở miền Nam và
được đi định cư; thế mà lại trả ơn bằng 3 quyển" Hậu Trường Sân Khấu Chính Trị Miền
Nam" nhằm xuyên tạc, bôi nhọ chính thể và quân lực Việt Nam Cộng
Hòa là: tham nhũng, trai gái, bán á phiện....là phi chính nghĩa,
ngầm ý của tác giả là" miền nam thua là phải và đảng Cộng khỉ có chánh
nghĩa"....nên 3 quyển" HẬU MÔN" nầy đã đầu độc một số người, khi hiều
lầm Đặng Văn Nhâm là" nhà báo, nhà văn lão thành, tiền bối" miền Nam
trước 1975 và sau nầy, giới trẻ đọc những tác phẩm" lịch sử hư cấu" của
nhà" PHỊA SỬ" Đặng Văn Nhâm, dã tâm pha trộn thật-giả-bịa đặt... quả là
tai hại vô cùng, nên cần phải lột mặt nạ tên gian manh, súc sanh, súc
vật là nhà dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở, trốn lính mà hổng biết mắc cỡ,
viết dỡ, láo hết cỡ, chuyên chở toàn bịa đặt, pha trộn vụn về, cần phải
Tề cho hắn lòi ra bộ mặt thật:" Hậu trường sân khấu ăn cơm quốc gia thờ
ma Cộng Sản" để chấm dứt đầu mối tuyên truyền của đảng Cộng khỉ tại hải
ngoại.
Từ thằng trốn lính, vô danh tiểu tốt, như con nhái
muốn thành con bò mà tung ra những"
PHÉT PHẨM"
mang tên" Hậu Môn" chứ nào phải" HẬU TRƯỜNG", nên thằng lưu mạnh họ
Đặng tự nhận là" đỉnh cao tri tuệ làng văn, làng báo", nếu những ai
không nắm vững" sơ yếu lý lịch" mà lầm tưởng Đặng Văn Nhâm là: nhà văn,
báo TIỀN BỐI", nhưng thật ra, hắn có bản chất TỒI-BIẾN, tự phong, tự
cao tự đạo như đám Cộng khỉ, luôn tự cho là" đỉnh cao trí tuệ loài
người" dù chúng đa phần là dốt mà làm lớn, như con khỉ diễn trò trong
gánh xiếc, thứ điếc không sợ súng.
Ở nước ngoài mới biết Đặng Văn Nhâm đạt danh hiệu là
thằng trốn lính nầy lếu láo, tự coi mình là thầy, là đàn anh, là tay
viết kỳ cựu tiền bối trong làng văn, làng báo miền Nam; giống như tiến
trình duy vật: viết lâu lên nhà văn, viết hoài thành nhà báo....
một cách" không
người lái" thật là" tự biên tự diễn". Thằng trốn lính Đặng Văn Nhâm
cũng có một sách y chang như tên Nhọt sỡi Phạm Dui, nay
trở về nước thành NHẠC KHỈ tại Việt Nam, từng tuyên bố:" hãy vinh danh
người còn sống", tức là hắn còn sống, cứ tâng bốc" nâng bi, bợ háng" là
vừa, mà ai cũng biết chuyện vinh danh một người nào đó là do quần chúng
ý thức mà nhận thấy xứng đáng, chớ nào có chuyện" tự đề cử" mình làm"
vĩ nhân" như Hồ Chí Minh tự viết sách ca tụng mình, lấy tên là Trần Dân
Tiên. Do đó, nhà văn, nhà báo" tiền bối" Đặng Văn Nhâm cũng xưng là đàn
anh, thầy và cho tất cả là " con non" thật là lếu láo, huênh hoang, nên
cũng nên tâng bốc hắn để cho hắn vừa lòng :" nhà văn Đặng Văn Nhâm sống
mãi trong sự nghiệp lếu láo, bịa đặt, đánh phá Việt Nam Cộng Hòa theo
mục đích yêu cầu đảng Cộng Khỉ Việt Nam".
Ngoài ra, nhà văn,
nhà báo" Tồi-biến" Đặng Văn Nhâm còn đạt danh hiệu" ĐỆ NHẤT CHỐNG CỘNG
HẢI NGOẠI" nhưng lại thấy toàn là sách đánh phá Việt Nam Cộng Hòa qua 3
quyển:" Hậu Trường Sân Khấu Chính Trị Miền Nam", chớ tìm đến đỏ con mắt
cũng không, không và không bao giờ thấy bất cứ quyển nào do Đặng Văn
Nhâm viết, mang tựa đề:" Hậu trường sân khấu chính trị miền BẮC" hay
vạch trần" quốc sách tham nhũng" của Việt Cộng, gắp triệu lần trước
1975 và thế giới đều biết tập đoàn đảng Cộng khỉ và nhà nước khỉ là thứ
tham nhũng lừng danh nhân loại, từng được" vinh danh" lên hàng quốc
tế qua vụ MU 18, CPI, SECURENCY.....chắc là nhà báo, nhà văn Đặng
Văn Nhâm không có" chế độ" hay được lịnh đưa ra những" mặt yếu, tiêu
cực" của đảng Cộng khỉ.
Nếu chống Cộng bình thường, có chút liêm sĩ là không
ai muốn nhìn thấy những thứ sau đây: cờ đỏ sao vàng, hình tên quốc tặc
Hồ Chí Minh, công an, bộ đội, nón cối, dép râu, nghe đài phát thanh,
truyền hình của Việt Cộng.....nên người chống Cộng là không thèm về để
nhìn thấy, nghe những thứ" dị ứng" đó, chỉ trừ trường hợp bất khả kháng
về gia cảnh: cha mẹ già, tang chế...là cắn răng, cuối mặt quay về.
Tuy nhiên nhà văn
Đặng Văn Nhâm lại" hồ hởi phấn khỏi" trở về nhiều lần, không biết hắn
có nhập bọn cùng Việt kiều tam du: " du lịch, du dâm, du hý"?.
Về mà còn chạy chọt xin in sách" Mỹ Như Nhân", tâm đắc ăn cơm với vợ
chồng phản tướng Cẩu Cao Cầy, hổng biết hai bên có" móc ngoặc" bàn
chuyện đánh phá cộng đồng hải ngoại theo lịnh đảng Cộng khỉ?.
Như
vậy, Đặng Văn Nhâm đạt danh hiệu" ĐÁNH PHÁ QUỐC GIA SỐ MỘT Ở HẢI NGOẠI"
chớ nào" chống Cộng số Một", như vậy là hắn lại láo, đánh lạc hướng,
tung hỏa mù để người ta lầm tưởng Đặng Nham Nhở là người quốc gia,
nhưng không ngờ hắn là" la cà với Việt Cộng".. Trong cái chủ
trương vô thần của đảng Cộng khỉ ( vì loài khỉ nào có tôn giáo, chỉ có
loài người mới có tín ngưỡng) nên nhà báo, nhà văn" từ vượn thành
người" họ Đặng đã tấn kích tôn giáo: bứng gốc cả Đức Phật Thích Ca,
đánh Thiên Chúa và mới đây trong một bài viết, mới đọc qua thì tưởng là
hắn ca tụng Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ và đạo Hòa Hảo, nhưng đọc lại thì
thấy sự đánh phá vô cùng thâm độc và đức thầy và một tôn giáo dấn thân
trong tinh thần đạo pháp gắng liền với dân tộc:
" Tu đền nợ nước cho rồi.
Ngày sau mới được đứng
ngồi tòa sen".
Nhà báo láo, nhà văn phịa Đặng Văn Nhâm, tự cao tự
đại về văn phong và chánh tả, nhưng nếu đọc sách của hắn, cũng thấy có
nhiều sai sót như câu" nhân vô thập toàn", cái lối tự cao, tự đại của
thằng súc sanh, lưu manh, trốn lính Đặng Nham Nhở quả đúng theo chính
sách, bản chất của đảng Cộng khỉ:" chủ nghĩa Marx Lenin hổng bao giờ
sai, Hồ Chí Minh thục hành thuyết Marx Lenin cũng hổng bao giờ sai và
công an, cán bộ làm theo lịnh bác, cũng hổng trật".
Do đó, nhà dzăng Dạ Dưới Đặng Nham Nhở
cũng" viết văn, chính tả, hổng bao giờ sai", thì các tổ chức hai hàng,
trở cờ, đón gió, cơ sở gián điệp nằm vùng, sứ quán ( nhất là ở Đan Mạch, nơi đương sự từng
phục vụ trong nghề thông dịch viên) cũng nên chuẩn bị"
đăng ký" nhà báo, nhà văn tiền bối tự biên tự diễn miền Nam nầy vào tổ
chức UNESCO hay chuẩn bị dự tranh giải Nobel văn chương năm 2010, hy
vọng nếu thành công cũng làm" vẻ văng dân VẸM" chớ bộ giỡn hay sao!
Tuy nhiên, thuyết duy vật cũng ngoại lệ:
con nhái Đặng Văn
Nhâm không thể thành con bò, viết sách đánh phá Việt Nam Cộng Hòa, là
hổng phải là" người chống Cộng", trái lại lòi ra là" gia đình thương
binh liệt xịu sĩ, có công với đảng Cộng khỉ" qua thành tích lập
công dâng đảng của ông già hắn: phá một toa xe lửa của Pháp và bỏ vào
bưng theo đảng Cộng khỉ. Tên trốn lính nầy lại là kẻ" đệ nhất vô thần"
đánh phá những tôn giáo, rất là phù hợp với chủ trương của Marx:" tôn
giáo là thuốc phiện" nên hắn lợi dụng và dùng" xác giặc thầy chùa" đến
tấn kích các tôn giáo, không chừa Đức Phật, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ.
Cũng giống như du kích trước 1975, khi yếu thế là
lẫn tránh trong dân, hầm bí mật, thì ngày nay tên trốn lính mà xưng nhà
báo, nhà văn" tiền bối" họ Đặng, sau khi bị lột mặt, hắn" cuống cuồng
la hoảng, viết bậy bạ, bắn bừa bãi" như tên du kích bị mù, cứ nghe
tiếng động là bóp cò khẩu A.K 47 đến khi hết đạn. Do đó, tên Đặng Nham
Nhở đã từng chui háng Phan Tuấn để né tránh sau khi bị lột mặt, vì
không thể trả lời những điều bị vạch mặt, hết đường biện minh
và còn phao tin là Phan Tuấn cho biết:" Hứa
Vạng Thọ ra lịnh cho Trương Minh Hòa và Trần Thanh đánh Đặng Văn Nhâm",
nên ngay sau khi cái tin tức bịa đặt thuộc dạng" tin tức khí tượng cho
tàu chạy ven biển" nầy được Đặng Văn Nhâm tung ra, thì lập tức Phan
Tuấn đã xác nhận là KHÔNG, KHÔNG CÓ chuyện đó, đây là bịa đặt.
Như vậy, người còn sống sờ sờ mà tên trốn lính Đặng Văn Nhâm còn bịa
ra, thì những gì mà hắn viết trong 3 quyển" Hậu Trường Sâu Khấu Chính
Trị Miền Nam" là bịa, láo, tài liệu thuộc loại hư cấu, nên ai mà dựa
vào tài liệu Đặng Văn Nhâm là coi chừng vớ thứ hàng giả" made in Đặng
Văn Nhâm" như" made in China" vậy.
Không biết rồi đây, tên súc sanh, lưu manh họ Đặng nầy còn" lòn háng,
núp sau đít, chui dưới hậu môn, lòn trôn" ai nữa để tránh sau khi bị
những người khác lột mặt là tên" ăn cơm quốc gia, thờ ma Cộng Sản", thi
hành sách lược triệt hạ Việt Nam Cộng Hòa và tôn giáo, là mũi nhọn xung
kích" đặc kích truyền thông hải ngoại". Đối với tên" ngụy nhà báo, nhà
văn" nầy, hãy dùng mô thức câu nói của thượng tá Tám Hà: "
Đừng tin những gì tên Đặng Văn Nhâm viết,
mà hãy nhìn kỷ những gì Đặng Văn Nhâm bịa" trong tất cả các phét phẩm
và bài viết để loại trừ độc chất văn hóa" ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng
Sản" của hắn../.